Chuyển ngữ: WanhooTâm trạng Hiên Tiêu Thiên lúc này rối ren khó tả.
Có nôn nóng, có thấp thỏm, có tức giận và cũng có lo và bực cho Thượng Quan Tình Nhu.Trông thấy dáng vẻ tình yêu phơi phới của Hiên Hồng Vũ là Hiên Tiêu Thiên rất khó chịu.Cứ cảm thấy hai người đã xảy ra chuyện gì đó.Thượng Quan Tình Nhu được thị nữ dìu ra ngoài.
Cô ta đã được thay bộ đồ sạch, cũng không còn máu dính mặt nhưng mặt mũi không hề hồng hào.
Cô ta đang hoảng hốt, hồn lạc nơi đâu.Thượng Quan Tình Nhu như thế khiến Hiên Tiêu Thiên giật thót, càng thêm khó chịu hơn, dám chắn Hiên Hồng Vũ đã làm gì với nàng rồi.Thượng Quan Tình Nhu nhìn thấy Hiên Tiêu Thiên là nước mắt lăn dài, cô chạy qua chỗ Hiên Tiêu Thiên run giọng nói với Hiên Tiêu Thiên: “Ta muốn về nhà, huynh đưa ta về đi.”Thượng Quan Tình Nhu không dám nhìn Hiên Hồng Vũ.Hiên Hồng Vũ lạnh mặt, gọi Thượng Quan Tình Nhu: “Qua đây.”“Ta không qua, cái đồ biến thái nhà huynh đừng có mà qua đây.” Cứ nhớ đến chuyện tối qua là Thượng Quan Tình Nhu lại cực kỳ buồn nôn về Hiên Hồng Vũ.Hiên Hồng Vũ nhìn Thượng Quan Tình Nhu bằng ánh mắt lạnh lùng, Thượng Quan Tình Nhu buốt sống lưng trước ánh mắt quyến luyến, sắc bén, ghê rợn của hắn ta, kéo tay áo Hiên Tiêu Thiên, “Hiên Tiêu Thiên ta muốn về nhà.”“Được.” Hiên Tiêu Thiên đành phải đè nén lại con tim đang lo lắng để đưa Thượng Quan Tình Nhu về.“Ta đã nói là ta đưa nàng về.” Hiên Hồng Vũ lạnh giọng, thất vọng và tổn thương về Thượng Quan Tình Nhu.Mới đó Hiên Hồng Vũ còn vui bởi nghĩ mình và Thượng Quan Tình Nhu đã có khởi đầu mới, nhưng tại sao Thượng Quan Tình Nhu vẫn thế?“Tam ca, nàng đã nói để đệ đưa về thì để đệ đưa về.
Và huynh cũng đừng sai ám vệ đi theo Tình Nhu nữa, nàng ấy không thích.” Hiên Tiêu Thiên đẩy Thượng Quan Tình Nhu ra đằng sau mình và đối chất với Hiên Hồng Vũ.Hiên Hồng Vũ mím môi, lạnh mặt, “Thượng Quan Tình Nhu là người của ta.”Hiên Tiêu Thiên loạng choạng, Thượng Quan Tình Nhu đứng sau chợt lên tiếng: “Ngươi nói linh tinh, ta không phải người của ngươi.”Hiên Tiêu Thiên nói lạnh lùng: “Tam ca, nếu như huynh còn có chút quan tâm Tình Nhu vậy hãy để đệ đưa nàng ấy về.
Trời sắp sáng rồi, không lẽ huynh muốn nàng ấy phải chịu cái tiếng thất tiết đi đêm không về à?”Hiên Hồng Vũ chưa cả nói gì mà Hiên Tiêu Thiên đã kéo Thượng Quan Tình Nhu đi rồi.
Hiên Hồng Vũ đứng ngây ra đó nhìn theo cái bóng Thượng Quan Tình Nhu mà không đoán được biểu cảm.Ninh Thư ngồi xổm trên cành cây bĩu môi, dù Hiên Hồng Vũ là chủ tử của cô nhưng Ninh Thư vẫn nói thầm câu đáng đời.Hiên Hồng Vũ là minh chứng chân thật cho câu rất biết cách đâm đầu vào chỗ chết.
Đây là lần đầu tiên Ninh Thư nhìn thấy một nam phụ mà chán sống đến mức này đấy.Chẳng phải nam phụ đều lấp lánh ký hiệu lốp dự phòng, chờ đổ vỏ trên đầu à? Tại sao cái cậu nam phụ này cứ nhất quyết phải giữ lại những thứ đồ bỏ đi bên mình.“Mười Một.” Hiên Hồng Vũ đứng bần thần tại chỗ một lúc lâu rồi gọi Ninh Thư, Ninh Thư nhảy ngay xuống dưới qua thưa trước mặt Hiên Hồng Vũ: “Chủ tử.”Mặt Hiên Hồng Vũ nhợt nhạt, hỏi Ninh Thư: “Mười Một, tại sao nàng ấy lại như vậy?”Ninh Thư: …Ninh Thư đần mặt, nói rất nghiêm túc: “Thuộc hạ không biết.”Hiên Hồng Vũ lườm Ninh Thư rồi bỏ vào trong nhà.
Thấy Ninh Thư vẫn còn đứng đó là sẵng giọng: “Lăn vào đây.”Nhìn đi, đang cáu bẳn với cô đấy.Ninh Thư lăn vào trong nhà mà mặt không biến sắc, cô quỳ một chân hỏi: “Chủ tử có việc gì căn dặn.”Ninh Thư rất lo lắng, đừng sai cô đi bảo vệ Thượng Quan Tình Nhu nữa.
Hiên Tiêu Thiên nhìn thấy cô lần nào là muốn giết cô lần đó, chủ tử à đừng đưa cô vào chỗ chết mà.Hiên Hồng Vũ hỏi Ninh Thư: