Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư nheo mày, hành động này của Hiên Tiêu Thiên đã chặn đường lùi của Hiên Hồng Vũ, Hiên Hồng Vũ không về đất phong của mình được nữa.
Bởi Hiên Hồng Vũ đã chết, nếu về đất phong có khi còn bị bắt vì tội giả mạo hoàng thân quốc thích, cái tội đó quá lớn.Hiên Hồng Vũ chán sống thật, buông bỏ người con gái của đời mình, buông bỏ thân phận cao quý của đời mình, sau này không thể giới thiệu tên mình quang minh chính đại được nữa.Ninh Thư hết tâm trạng mua đồ ăn cho Hiên Hồng Vũ, chỉ mua ít lương thực rồi về.Ninh Thư gánh lương thực về, vừa vào trong nhà đá đã ngửi thấy mùi thối, Ninh Thư biết ngay là thằng nhỏ lại ị đùn.
Hiên Hồng Vũ đứng một góc, người bốc khí đen nhìn thằng bé dính cứt bò khắp nơi, bò đến đâu là trây sản phẩm ra đến đó.Ninh Thư: ...Dù không rửa đít cho nó nhưng chí ít xách nó vào trong thùng cũng sẽ không làm nhà cửa tanh bành thế này.“Mau bắt lấy nó.” Hiên Hồng Vũ ra lệnh lạnh lùng với Ninh Thư.Cái đậu má đây là con trai chú, theo họ Hiên chú đấy.Đã làm cha thì phải làm tròn trách nhiệm làm cha chứ.Ninh Thư xách thằng bé vào trong chậu nước, rửa ráy sạch sẽ rồi đặt trên giường đá.
Hiên Hồng Vũ lục đồ Ninh Thư mua về và hỏi Ninh Thư: “Đồ ăn ta dặn ngươi mua đâu?”Giờ này làm gì có tâm trạng ăn nữa, Ninh Thư nói: “Lớn chuyện rồi chủ tử.”Hiên Hồng Vũ hằm hằm Ninh Thư lạnh lùng, Ninh Thư kể chuyện mình nghe thấy cho Hiên Hồng Vũ.Hiên Hồng Vũ nghe nhưng mặt không biến sắc làm Ninh Thư không biết hắn ta đang nghĩ gì, cô hỏi: “Chúng ta phải làm sao đây chủ tử?”Hiên Hồng Vũ nhìn Ninh Thư một cái và không trả lời.Ninh Thư thấy hắn ta như vậy là bỏ đi nấu cơm.
Giờ Hiên Hồng Vũ chẳng có gì thật rồi, chỉ có tử sĩ là cô đây và một thằng con trai thôi.Ninh Thư đang bón cơm cho Hiên Diệt Tiêu, Hiên Hồng Vũ ra khỏi nhà đá với nét mặt hờ hững, vẫn là phong thái hào hoa phong nhã lạnh lùng nhất thiên hạ đó.Hiên Hồng Vũ nhắc Ninh Thư dọn cơm cho mình, mỗi một động tác của Hiên Hồng Vũ khi ăn cơm đều tao nhã cao quý.
Dù có đang ở nhà đá cũng như đang sống trong cung điện đẹp đẽ.Ninh Thư hỏi Hiên Hồng Vũ trầm mặc: “Tiếp theo chúng ta phải làm gì đây chủ tử?”“Có thể đừng hỏi mãi làm gì được không!” Hiên Hồng Vũ lạnh lùng.Ninh Thư bĩu môi, nhìn mà xem, chú em cũng đi bán đậu xanh rau má cả rồi.Đã thế thì Hiên Hồng Vũ sống cuộc sống bình thường luôn đi.
Hiên Tiêu Thiên là hoàng đế, cả hai không cùng một giai cấp, Hiên Tiêu Thiên muốn giết Hiên Hồng Vũ dễ như trở bàn tay.“Chủ tử...”“Đừng nói chuyện.” Hiên Hồng Vũ chặn họng Ninh Thư.Ninh Thư đành phải khâu miệng không nói gì nữa.Hôm sau Hiên Hồng Vũ dậy từ sớm nói với Ninh Thư đang hun khói nấu đồ ăn sáng: “Hoá trang cho bản điện hạ, bản điện hạ cần vào thành.”Ninh Thư hỏi: “Chủ tử vào thành làm gì vậy?”“Ngươi bép xép quá rồi Mười Một.” Hiên Hồng Vũ nói lạnh lùng.Ninh Thư ngậm miệng, hoá trang cho Hiên Hồng Vũ bằng kỹ thuật hoá trang dở tệ của mình.Hoá trang cho xấu đi nhưng giá trị nhan sắc của Hiên Hồng Vũ cao, khí chất thanh tao nhã nhặn toả ra từ xương tuỷ thật sự rất khó hoá trang.Hoá trang một hồi cũng xem như tạm được, Ninh Thư không kiềm chế được hỏi Hiên Hồng Vũ: “Chủ tử vào thành thế này rất nguy hiểm, có cần thuộc hạ đi cùng ngài không ạ?”Ninh Thư phải khiến Hiên Hồng Vũ sống, ít nhất là sống trước khi cô rời khỏi thế giới này.
Còn sau khi cô đi Hiên Hồng Vũ sống hay chết cô không lo được.Hiên Hồng Vũ nhìn Ninh Thư lạnh lùng: “Bản điện hạ có xông vào cung đâu, có nguy hiểm gì được.”Có là cái chắc ấy.
Theo như tinh thần thích đâm đầu vào chỗ chết của Hiên Hồng Vũ, nếu bị Hiên Tiêu Thiên bắt Ninh Thư không nghĩ mình cứu được hắn ta nữa đâu.Chắc là Hiên Tiêu Thiên sẽ giết Hiên