Chuyển ngữ: WanhooKhông biết tình hình trong kinh thành thế nào, Ninh Thư thì thấy đi lâu như thế chắc là Hiên Tiêu Thiên đã dừng việc tìm kiếm Hiên Hồng Vũ rồi, dù sao thì cũng đi gần một năm rồi mà.Bọn cô đã đến Tây Vực, Tây Vực chỉ là cái tên chung chung chứ còn chẳng ai biết thần y ở đâu.Hiên Hồng Vũ vẫn rất thong dong không bận tâm lắm, Ninh Thư thong thả hỏi tin tức của thần y.Ninh Thư hỏi Hiên Hồng Vũ: “Chủ tử, ngài vẫn muốn biết chuyện của Thượng Quan Tình Nhu ạ?”“Tất nhiên.” Hiên Hồng Vũ trả lời đương nhiên.Ninh Thư: …Cô không nên hỏi.“Mười Một, theo ngươi hiện giờ Thượng Quan Tình Nhu và Hiên Tiêu Thiên thế nào?” Hiên Hồng Vũ nói chuyện với Ninh Thư.Một quốc mẫu bị gán cái danh thất tiết, văn võ bá quan sẽ không cho một cô gái có danh thất tiết đứng đầu hậu cung đâu.E là tình hình hiện giờ của Thượng Quan Tình Nhu rất không khá, xem xem Hiên Tiêu Thiên có thể bảo vệ cô ta trước áp lực từ bên ngoài không thôi.Chỉ có chống đỡ được đòn tấn công của thực thế thì tình yêu mới vững chãi.
Nhưng mà đa số tình yêu đều thất bại trước thực tế khốc liệt, đặc biệt là Hiên Tiêu Thiên thân là vua một nước lại càng phải hy sinh một số chuyện vì ngôi vị hoàng đế của mình.Không biết Hiên Tiêu Thiên có thể hy sinh tình yêu của hắn và Thượng Quan Tình Nhu không nhỉ.Tình yêu yếu ớt mà cũng mông lung, có thể yêu một người từ cái nhìn đầu tiên nhưng tình yêu đó cũng rất dễ dàng bay biến hoá thành hư vô.Điều Ninh Thư mong muốn từ tận sâu trong tim không phải có một người yêu mình, mà lại được sống khoái hoạt ở muôn vàn thế giới, sống mà ngắm nhìn sự đời cuộn theo những áng mây trôi theo năm tháng.Đặc biệt có gương Hiên Hồng Vũ đây, Ninh Thư cảm thấy độc thân cực kỳ tốt.
Gặp phải kẻ như Hiên Hồng Vũ vậy cuộc đời xác định một chữ khổ đóng ngoặc kép.
Dù cô là thuộc hạ của Hiên Hồng Vũ cũng khổ trăm bề, chẳng biết Thượng Quan Tình Nhu cảm nhận sao nữa.“Thuộc hạ không biết Thượng Quan tiểu thư nghĩ sao cả?” Ninh Thư nói.Hiên Hồng Vũ ngồi vân vê cằm trên xe ngựa, mái tóc đen bung xoã, thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ gợn đuôi tóc khiến bóng lưng trông rất hút hồn, nhưng mà ngặt nỗi cái mặt lại đầy mụn mủ: “Bản điện hạ mong Thượng Quan Tình Nhu làm hoàng hậu cả đời.”Ninh Thư nhìn hắn ta, rủ lòng xót thơng rồi à?!“Vậy thì hai bọn họ có thể hành hạ nhau cả đời.” Hiên Hồng Vũ nói.Ninh Thư: →_→Thật thất đức!“Chủ tử chịu được việc Thượng Quan tiểu thư ở bên kẻ khác ạ?” Ninh Thư hỏi, đây không phải tính cách của Hiên Hồng Vũ nhé.Hiên Hồng Vũ liếc xéo Ninh Thư, nói hờ hững: “Tất nhiên là không rồi, dù có hành hạ nhau cũng phải có mặt bản điện hạ.”Nói chuyện với thằng điên đúng là dở hơi.Ninh Thư vẫn hỏi thăm được tung tích của thần y.
Thần y là một ông già đầu tóc bạc phơ, bắt mạch cho Hiên Hồng Vũ mà tay còn run run.Bắt mạch xong ông ta viết cho Hiên Hồng Vũ một đơn thuốc bảo Hiên Hồng Vũ uống ngày ba lần.Hiên Hồng Vũ không mong mỏi vượt nghìn dặm xa xôi chạy đến đây gặp được thần y như thế này.Ninh Thư cất đơn thuốc và nấu thuốc cho Hiên Hồng Vũ mỗi ngày.
Ngày nào cũng ba bát thuốc to làm Hiên Hồng Vũ uống đến tái cả mặt.Nhưng hình như không có hiệu quả gì cả.“Đến Giáng Châu.” Hiên Hồng Vũ nói với Ninh Thư.Ninh Thư hơi tò mò hỏi: “Đến Giáng Châu làm gì?”Hiên Hồng Vũ nheo mắt vân vê cái gì đó hình con hổ màu đồng đen trong tay.Ninh Thư nhìn thấy đồ trong tay hắn mà ngây người, nếu cô không nhầm vậy cái Hiên Hồng Vũ đang cầm là binh phù.Hắn còn có cái thứ này?Bảo sao mà Hiên Tiêu Thiên tìm hắn ghê thế, hoá ra không chỉ vì Thượng Quan Tình Nhu mà còn cả vì binh phù.Ninh Thư lại có một mục đích tiếp đó là đến Giáng Châu.Ninh Thư muốn hỏi nhưng tốt hơn hết là cô không nên hỏi chuyện cơ mật đó.Thấy Hiên Hồng Vũ không định