Chuyển ngữ: Wanhoo“Thị nữ của bổn cung yêu Đoạn Tinh Huy ngươi sâu đậm.
Mà với tư cách là chủ thì bổn cung không nỡ phụ tấm lòng của thị nữ.
Chẳng gì cũng đã theo hầu bổn cung nhiều năm, hy vọng ngươi có thể đối xử tử tế với thị nữ bổn cung.”Ninh Thư nói với Đoạn Tinh Huy, tinh mắt nhìn ra khuôn mặt đĩnh đạc của Đoạn Tinh Huy ngẩn ngơ không tin nổi, ngay cả Đoạn phu nhân cũng nhìn Ninh Thư đầy kỳ lạ.“Công chúa?” Nguyên Đông vừa mừng vừa sợ, mừng vì có thể đi theo Đoạn tướng quân, sợ vì thái độ của công chúa và cả tâm tư lòng mình bị công chúa biết.
Tóm lại là cảm xúc của Nguyên Đông đang rất phức tạp.Nguyên Đông quỳ xuống trước mặt Ninh Thư, làm màu chủ tớ mặn nồng, “Nô tỳ không muốn xa công chúa đâu, xin công chúa đừng đuổi nô tỳ đi mà.”Làm màu cũng phải xem Ninh Thư có muốn diễn với cô ta hay không, Ninh Thư nói bâng quơ: “Giờ ngươi đã là người của Đoạn phủ, sau này phải hầu người Đoạn gia cho tốt đấy.”Cuối cùng Nguyên Đông không còn cách nào đành dập đầu với Ninh Thư một cái rồi đứng cạnh Đoạn Tinh Huy.Đoạn Tinh Huy quên cả vết thương trên tay, chắp tay cúi người từ chối Ninh Thư, “Thứ cho thảo dân không nhận được thưa công chúa.
Thảo dân đã có người mình yêu, không thể đón nhận những người khác.”Ninh Thư hỏi vặn lại cực thản nhiên: “Ngươi có người yêu có liên quan gì đến bổn cung đâu?”Đoạn Tinh Huy: …Không hiểu sao mà Đoạn Tinh Huy lại thấy khó giao tiếp với công chúa Gia Huệ của bây giờ quá.Ninh Thư xoay người vào trong phủ, không rảnh tranh cãi với những người này.Đoạn Tinh Huy phải nhận Nguyên Đông trong trạng thái cực bất đắc dĩ rồi sầm mặt về Đoạn phủ cùng Đoạn phu nhân.Nhóm người về đến phủ thì Nhị Nha cũng đang đợi ở cổng, cô ta mặc tơ lụa sáng màu càng làm mặt cô ta thêm đen.
Mèo hoang mặc quần áo công chúa thì đâu thể thành công chúa được, cô ta làm vậy chỉ làm trò cười cho người khác thôi.Khoảnh khắc Nhị Nha và Nguyên Đông chạm mắt nhau, Nguyên Đông khinh miệt ra mặt.
Nhị Nha khó chịu chạy vào trong phủ, vừa chạy vừa rải nước mắt, không hề chú ý đến cánh tay bị thương của Đoạn Tinh Huy.Phụ nữ có thể cảm giác nhạy bén được Nguyên Đông đang khiêu khích cô, giống như cô rất cảnh giác và ghét Nguyên Đông vậy.Đoạn Tinh Huy trông thấy người thương đau lòng thì vội đuổi theo, xốc nổi như cậu trai mới lớn chẳng màng bất cứ chuyện nào khác.Hai người đuổi nhau trong Đoạn phủ làm Đoạn phu nhân nhức hết cả đầu.
Đoạn phu nhân gọi với Đoạn Tinh Huy, “Tinh Huy à vết thương kìa con.”“Tướng quân à…” Nguyên Đông nhìn thấy Đoạn Tinh Huy bất chấp đuổi theo thôn nữ kia thì vừa lo vừa ghen.
Cái con trâu đen kia có cái gì để được vậy chứ!Không còn Nguyên Đông bên cạnh, Ninh Thư chọn tùy tiện một nha hoàn trong phủ công chúa để đi theo mình.
Thật ra Ninh Thư không cần người hầu hạ bởi một ngày ba bữa đều có người ở bếp đưa cơm qua rồi.Ngày nào Ninh Thư cũng luyện võ hoặc là tập roi, cô muốn tập roi cho thật quen tay bởi cô có dự cảm cô sẽ phải lên chiến trường thật rồi.Cô phải cho Lý Ôn thấy giá trị của mình, mình có giá trị hơn hòa thân.Ninh Thư thu roi về, cô cầm khăn nha hoàn đưa cho để lau mồ hôi ở mặt và tay rồi hỏi nha hoàn: “Có tin gì bên Đoạn phủ không?”Nha hoàn tên Tiểu Hồng, trông khá thanh tú chứ không quá xinh đẹp, bù lại được cái rất có sức sống.
Nghe Ninh Thư hỏi chuyện, cô vội thưa: “Có chuyện Nguyên Đông và Nhị Nha nháo nhào nhào ạ.”Tiểu Hồng kể: “Đoạn Tinh Huy chẳng vui vẻ gì khi bị kẹp giữa hai phụ nữ.”Ninh Thư cười mỉm, đây là cái kết mà cô muốn nghe, họ tưởng mình là ai mà bắt cô ra làm bia đỡ đạn chứ? Cô tống Nguyên Đông sang đó cho họ tự chơi với nhau.
Để xem Nguyên Đông và Đoạn phu nhân sẽ làm thế nào khi không có cô cầm đầu xử lý Nhị Nha.Kể ra cũng buồn cười, tình yêu của Đoạn