Chuyển ngữ: WanhooCục xám nhỏ nhào đến cái đĩa, Ninh Thư nhanh tay quăng nó ra.
Cô cầm một củ bửa thành hai nửa, ăn một nửa còn nửa kia đưa cho Lý Ôn.Hành động của Ninh Thư muốn nói cho Lý Ôn hay, món này có thể ăn và không có độc.
Lý Ôn cầm củ khoai, ngoài củ có lớp vỏ đen, Lý Ôn bóc vỏ theo Ninh Thư rồi cắn một miếng.Vị ngọt ngon, Lý Ôn gật đầu, “Đây là món gì?”Ninh Thư thấy Lý Ôn có hứng thú,vậy nên cô nói: “Thưa hoàng huynh, thần muội gọi món này là khoai lang, đây là giống củ thần muội tìm thấy khi đến trang viên lần trước.”“Thần muội cho người tính toán, sản lượng đạt tận một nghìn cân.” Ninh Thư nói: “Củ này có thể cứu đói ạ.”“Thật vậy chăng?” Lý Ôn ngạc nhiên và hào hứng, hiển nhiên do hiểu ra tác dụng của giống củ này, “Giờ trang viên còn giống củ này chứ?”“Thần muội đã cho người cất trữ xong xuôi rồi, bây giờ đang để dưới hầm ở trang viên ạ.”Lý Ôn gật đầu, “Trẫm xuất cung qua trang viên xem cùng muội.”“Vâng ạ.” Liên quan đến việc dân sinh nên chắc chắn Lý Ôn sẽ mau chóng qua xem.Lý Ôn và Ninh Thư cùng cưỡi ngựa phi đến trang viên, phía sau là một đội kỵ binh đi theo do bắt buộc phải có quân hộ tống hoàng đế ra ngoài.Lý Ôn đến trang viên qua kiểm tra chỗ khoai lang trước, sau rồi mới qua thăm mảnh đất trồng khoai, anh ta cho người đo đất tính toán lại và vẫn ra kết quả như thế.Lý Ôn luôn luôn mặt lạnh cũng phải rạng rỡ hơn, đôi mắt của anh ta rất sáng, ánh mắt nhìn Ninh Thư cũng dịu dàng đi nhiều, anh ta nói với Ninh Thư: “Muội giỏi lắm Gia Huệ.”Ninh Thư chỉ cười trả lời: “Gia Huệ rất vui khi giúp được hoàng huynh.
Gia Huệ biết hoàng huynh chỉ có bá tánh thiên hạ, thần muội là người hoàng tộc nương nhờ chu cấp của bá tánh thiên hạ nên đương nhiên phải giúp đỡ bá tánh thiên hạ rồi.”Có thể nói rằng tất cả giai cấp quý tộc đều được bá tánh thiên hạ chu cấp, vậy nhưng những quý tộc kia còn xem thường bá tánh ấy.Hiển nhiên là Lý Ôn không ngờ Ninh Thư có thể nói ra câu ấy, anh ta vui mừng: “Gia Huệ đã lớn rồi, đã hiểu chuyện rồi, không còn cố chấp những chuyện không đâu nữa.”Ninh Thư đổ mồ hôi hột.“Việc trồng trọt sau này còn phiền muội đấy.” Gương mặt Lý Ôn mang ý cười, thái độ cũng rất dịu dàng với Ninh Thư.“Tá điền và quản sự trang viên đều biết cách trồng đấy ạ.
Thật ra thần muội chỉ vô tình tìm thấy mà thôi, cũng chẳng đáng kể công, nếu giúp được hoàng huynh vậy tốt quá rồi.”“Phải rồi, sao muội lại biết giống này ăn được?” Lý Ôn nheo mắt hỏi khiến Ninh Thư giật thót, đâu thể bảo là cô vốn đã biết?“Nhắc đến đều nhờ cục xám nhỏ cả, thần muội thấy nó ôm củ này ở trong rừng, sau muội có ăn thử, tuy ăn sống nhưng cũng ngon lắm ạ.” Ninh Thư đẩy hết mọi chuyện lên đầu cục xám nhỏ, Lý Ôn biết cục xám nhỏ thích ăn mà.Lý Ôn gật đầu về cung trong vui sướng.Bấy giờ Ninh Thư mới thở phào, cuối cùng cũng chứng minh cho Lý Ôn thấy mình có giá trị rồi.
Đến cái lúc cần cô đi hòa thân sẽ có do dự nhỉ.Dẫu vậy Ninh Thư vẫn nặng lòng, nhiệm vụ có hoàn thành hay không còn phải xem việc hòa thân lần này nữa.Thật ra nhiệm vụ này sắp hoàn thành xong rồi.
Không yêu Đoạn Tinh Huy nhé, ừm đã hoàn thành.
Khiến cặp đôi Đoạn Tinh Huy và Nhị Nha không được chết tử tế cũng tạm ổn, cứ tiếp tục tiếp diễn có lẽ Đoạn Tinh Huy và Nhị Nha sẽ căm thù nhau, tình yêu của hai người họ sẽ nhiều chông gai hơn.Trong cốt truyện gốc, vì Nhị Nha cứu phu nhân Hầu gia nên phất cao thân phận mới được Đoạn phu nhân chấp nhận.
Nhưng mà giờ Đoạn phủ có thêm một Nguyên Đông hô mưa gọi gió làm Nhị Nha ngày ngày ở nhà học lễ nghi, không ra cửa được thì