Chuyển ngữ: WanhooQuyền lực và sang giàu là sự quyến rũ vô hạn của đàn ông.
Vào cái thời khắc khi mọi ánh mắt đều đổ dồn về một hướng, Lý Ôn là trung tâm của thế giới, ngay cả nam chính Đoạn Tinh Huy cũng có phần thua kém Lý Ôn.Ninh Thư đã liếc thấy đôi mắt nhìn hoàng đế Lý Ôn vừa hâm mộ vừa mê ly của Đoạn Tinh Huy rồi.Lý Ôn cất cao giọng dõng dạc đọc một bài kích động lòng quân, kí.ch thích binh sĩ bên dưới nhộn nhạo chỉ muốn xông ngay ra chiến trường giết địch.Ninh Thư giật khóe mắt một cái, ngày thường không nhận ra Lý Ôn kiệm lời đáng sợ hễ lên tiếng là khiến người người ngập tịt mõm, cũng có thể khiến máu huyết sôi trào như thế này đấy.Cô đã ngộ ra Lý Ôn thật sự muốn chỉnh đốn Bắc Mạc, riêng với hai trăm ngàn quân và quân lương đã là con số động trời đánh bọn cướp Bắc Mạc run sợ rồi.Tiếp theo tiếng xuất chinh vang vọng của Lý Ôn, tiếng trống cổ động cũng đồn dập hòa cùng tiếng binh lính gào thét chấn động khắp kinh thành.“Gia Huệ.” Lý Ôn vẫy tay gọi Ninh Thư, Ninh Thư lập tức xuống ngựa đến trước Lý Ôn, nửa quỳ chắp tay hô: “Thần muội bái kiến hoàng huynh.”Lý Ôn đặt cục xám nhỏ xuống vai Ninh Thư, Ninh Thư ngạc nhiên, Lý Ôn chắp tay sau lưng nói: “Thằng nhóc này rất nhạy cảm trước nguy hiểm, trẫm thử trộn thuốc độc vào bánh bón nó nhưng nó chịu chết cũng không chịu ăn.
Tính ném nó vào động rắn mà thoắt cái đã chạy biến rồi.”Ninh Thư: Ặc...“Để nó đi theo muội đại khái là có một ít tác dụng.” Lý Ôn vỗ mạnh vai Ninh Thư, lực vỗ rất mạnh làm vai Ninh Thư nghiêng về một bên, “Còn sống trở về.”Chóp mũi Ninh Thư cay cay suýt thì bật khóc, có lẽ là cảm xúc của nguyên chủ.
Ninh Thư cũng thấy mặc dù Lý Ôn đáng sợ là thế nhưng chung quy vẫn có tình anh em với nguyên chủ.Ninh Thư vâng một tiếng, tiếng nói mang theo giọng mũi, “Hoàng huynh cũng phải chú ý cơ thể nhiều hơn đấy, cơ thể là tất cả, có cơ thể khỏe mạnh mới làm được nhiều việc, mới có thể hoàn thành được tâm nguyện khai sáng thịnh thế của hoàng huynh.”Vẻ mặt Lý Ôn có hơi phức tạp, hắn nói: “Đi đi.”Cục xám nhỏ kêu chít chít, nó nhảy lên người Lý Ôn, rõ ràng nó không muốn xa Lý Ôn.
Nó thò móng vuốt nhỏ bám lấy áo Lý Ôn kêu liên tục.Ninh Thư hờ hờ, Lý Ôn làm nhiều việc với nó thế mà nó vẫn còn quyến luyến anh ta được.Ninh Thư bực bội thật sự, cô qua bắt cục xám nhỏ, cục xám nhỏ cứ chít chít trong tay Ninh Thư, tiếng của nó thê lương, nghe mà thương xé lòng, làm người khác rơi lệ.Đội ngũ đại quân tiến về cổng thành, Ninh Thư ngồi trên lưng ngựa ngắm dân chúng tiễn đưa hai bên đường.
Có một số gia quyến ngóng theo người thân trong đội ngũ mà nước mắt đầm đìa, vừa lo lắng vừa ngóng trông, trông thật trang nghiêm và bi tráng.Ninh Thư thấy cảnh này và cô càng hiểu ra lý do Lý Ôn muốn khai sáng thịnh thế, muốn bách tính an khang.Tuy nhiên để đạt được cái thịnh thế đó thì buộc phải nỗ lực không ngừng, thậm chí nó còn vun đắp từ biết bao xương máu nữa.Âu cũng chỉ vì cầu khói lửa nhân gian, thái bình, yên ổn, ấm no thôi.Ninh Thư nhanh mắt trông thấy Đoạn phu nhân và Nhị Nha trong đám đông, có cả Nguyên Đông nữa.
Nguyên Đông đắp châu báu đầy đầu, hoàn toàn lá dáng vẻ của một quý bà giàu có, thế nhưng nom mặt lại khá buồn rầu.
Có lẽ là bởi Đoạn Tinh Huy chỉ quấn quít với tình yêu đích thực khiến Nguyên Đông bực bội muốn chết.Đoạn Tinh Huy nhìn thấy mẹ và người yêu trong đám đông thì điều đầu tiên Đoạn Tinh Huy làm đó là vô tình nhìn lướt qua Ninh Thư.
Mặt cô vẫn thờ ơ, không để vào mắt bất cứ chuyện gì.Đoạn Tinh Huy thầm thở dài