Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư dọn xong và nhét đầy đồ đạc vào hai cái vali lớn, cô kéo vali ra mở cửa thì gặp một người phụ nữ đang dắt một bé trai khoảng bảy, tám tuổi đứng ngoài.Ninh Thư lục lọi ký ức thì biết đây là mẹ và em trai của nguyên chủ.
Cậu em này là cục vàng trong nhà, nhỏ hơn nguyên chủ gần mười tuổi.
Nguyên chủ Lâm Giai Giai vẫn rất yêu thương chăm lo cho cậu em này, bởi vì bố mẹ thường xuyên bỏ nhỏ bên tai muốn hai chị em đùm bọc lẫn nhau, về sau có lấy chồng cũng phải nhờ vào nhà mẹ cả.Xuất phát từ một phần tư tâm và cả quan hệ ruột thịt, Lâm Giai Giai thật sự hết lòng với cậu em này.Ninh Thư chỉ là người lạ, với con mắt người ngoài cuộc thì cái nhà này chỉ tốt với thằng nhỏ trước mặt thôi.
Còn nguyên chủ đây chỉ là hàng hóa kiếm tiền, chỉ là người bị bóc lột do có giá trị lợi dụng.
Lúc cô bị đuổi khỏi nhà, mẹ nguyên chủ trốn trong phòng không ra mặt nói đỡ cho một câu, một câu nói đỡ cơ bản cũng không có.Bà Lâm lấy một cái phòng bì rất dày ra, “Đây là tiền mẹ chuẩn bị cho con, phải tự giải quyết ổn thỏa cuộc sống một mình nhé.
Chỗ tiền này đủ cho con dùng được một khoảng thời gian đấy.”Đúng là phá cảnh, không cả nặn ra nổi chút nước mắt.
Ninh Thư nhận phong bì trong im lặng rồi trở vào phòng.
Đừng bảo nguyên chủ không phải người nhà họ Lâm, không phải con ruột hai vợ chồng này nhé?“Ting, xuất hiện nhiệm vụ ẩn: Bí mật thân thế nguyên chủ.
Có tiếp nhận cốt truyện tìm kiếm bố mẹ không?”Âm thanh máy móc cứng nhắc bất thình lình vang lên trong đầu Ninh Thư, nghe ra còn muốn hỗ trợ tìm bố mẹ ruột nguyên chủ đấy.
Nhiệm vụ không thôi đã khó lắm rồi, giờ lại thêm nhiệm vụ ẩn nữa là cái kiểu gì?“Có tiếp nhận nhiệm vụ Bí mật thân thế nguyên chủ không?”Ninh Thư từ chối thẳng thừng, “Không.” Đã rối lắm rồi, tìm gì mà tìm.
Chỉ có năm năm làm nhiệm vụ thôi, càng ở thế giới này lâu càng tiêu hao nhiều điểm sinh mệnh, rồi sẽ biến mất khi hết hạn chứ đùa.Biển người mênh mông, nào có dễ tìm như vậy.“Xác nhận tiếp nhận nhiệm vụ Bí mật thân thế nguyên chủ?”“Xác nhận.”“Bắt đầu nhiệm vụ ẩn: Bí mật thân thế nguyên chủ.”Cô vò đầu hét lên, “Cái gì chứ?!!” Cô có đồng ý làm nhiệm vụ đâu? Cô đâu có muốn tiếp nhận nhiệm vụ chứ!!!Hệ thống chơi bẩn quá, lại đi dắt mũi người ta như vậy, ở đâu ra kiểu ép mua ép bán thế này hả!Cô bé có hai mươi điểm may mắn khổ quá mà, cô bé bị tất cả mọi người bắt nạt, ngay cả cái hệ thống cũng lừa cô nốt.Ninh Thư đần thối cái mặt, cô nhét phong bì vào vali rồi kéo hai cái vali to đùng xuống dưới nhà.Ông Lâm ở dưới nhà trông thấy cái mặt đần thối không biết đi đâu về đâu của Ninh Thư thì bày đặt vỗ về an ủi: “Đây chỉ là kế sách tạm thời, nhất định bố sẽ đón con về.”Ninh Thư nhìn ông bố giả tạo trong vô cảm.
Nguyên chủ không phải con gái ông ta nhưng ông ta vẫn nuôi nguyên chủ khôn lớn, vẫn cho nguyên chủ cuộc sống giàu sang.
Ông ta có âm mưu lợi dụng là thật, nhưng còn về có ghét nguyên chủ hay không thì không chắc.Với cơ thể này thì lúc biết mình không phải con ruột đã thở phào.
Bị lợi dụng tức có giá trị lợi dụng, phải hy sinh thì mới được có cuộc sống giàu sang tiền tiêu như nước mà có những người chưa chắc cả đời được hưởng thụ.Cơ thể này hơi giận, chứ không có hận.Ninh Thư thở phào nhẹ nhõm, may mà không xuất hiện loại nhiệm vụ dạng như trả thù ông Lâm.Lười đôi co với ông Lâm nên Ninh Thư kéo hai vali to ra cổng, bắt một chiếc xe taxi sau đó tìm một khách sạn ở tạm qua đêm.
Hôm sau cô đi thuê một căn phòng nhỏ ở gần trường, căn phòng rất nhỏ nhưng đủ một mình Ninh Thư