Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư nhìn Tiêu Diễn và Tô Manh dùng dằng suýt thì ôm ngay tại trận mà co giật khóe miệng.
Tuy Tô Manh đang giãy giụa thế nhưng chẳng hiểu sao hai cơ thể cứ ngày càng sán lại gần nhau.Cãi nhau ở trong này luôn, mẹ nó rõ ràng cảnh này là đang âu yếm mà nhỉ.“Anh bỏ tôi ra, bỏ tôi ra.” Tô Manh đấm ngực Tiêu Diễn cùng với đó quát nhẹ: “Không cho phép anh quấn lấy tôi, anh đã có vợ rồi, tôi không muốn làm vợ lẽ đâu.”Tiêu Diễn ôm chặt eo của Tô Manh, cười dụ hoặc gợi cảm, anh ta nói ẩn ý: “Em là người phụ nữ của tôi, tôi sẽ quấn lấy em, đời này em không rời xa tôi được đâu.
Em đã sinh cho tôi hai đứa con, em là mẹ của con tôi.”“Không có, không có.” Tô Manh quyệt miệng, nắm đấm trắng nhỏ xinh đấm nhẹ vào ngực Tiêu Diễn.Tiêu Diễn cong môi cười dụ hoặc: “Tôi nói là em thì là em.”Hai anh chị chìm trong tình yêu tươi đẹp mà không hề quan tâm đến người ngoài đang không đỡ nổi.“Ọe…” Ninh Thư không kiềm chế được thật nên đành phải nôn mửa.
Hai anh chị đang ôm nhau cùng lườm Ninh Thư, Ninh Thư vội vàng xua tay, “Xin lỗi tôi không nhịn được.
Tôi chưa từng nhìn thấy cảnh buồn nôn như thế này bao giờ nên tự nhiên không nhịn được.
Xin lỗi nhé, hai người tiếp tục đi, tìm chỗ nào đó mà tiếp tục đi.”Chim chuột trước mặt cô à, Ninh Thư muốn rửa mắt lắm rồi.Cảnh tượng quăng liêm sỉ, vứt tam quan, âu yếm bồ bịch trước mặt vợ giữa ban ngày như thế là việc cầm dao rạch trái tim người ta đó.Tô Manh đẩy Tiêu Diễn ra, cô chỉ vào Tiêu Diễn, ngón tay trắng nõn chỉ vào Tiêu Diễn vờ như tức giận lại như đang làm nũng, “Tôi cảnh cáo anh, anh không được đến gần tôi cũng không được chạm vào tôi.
Tôi không có hứng thú với chồng của phụ nữ khác đâu, hứ.”Ninh Thư: Cứu với huhu…Ninh Thư ôm ngực, suýt là hộc máu mồm.
Cô không biết hình dung nữ chính Tô Manh này kiểu gì nữa, ngốc nghếch ngây ngô ngọt ngào hả? Hay ngây thơ xinh xắn? Hay không có lòng dạ độc ác? Hình như chẳng phải cái nào hết, nói chuẩn là ngang ngược tùy hứng, miệng nói không muốn nhưng cơ thể lại rất thành thực.Nếu đã không có hứng thú với Tiêu Diễn thật thì có thể trốn luôn đi không để Tiêu Diễn tìm được nữa như bảy năm trước ấy.
Không thì tìm hiệp sĩ đổ vỏ nào đó xem như bố của đám con.
Bên cạnh Tô Manh có rất nhiều hiệp sĩ đổ vỏ mà.Tô Manh tuyên bố một tràng hùng hồn rồi xoay người bỏ đi, Tiêu Diễn vừa khổ vừa giận đuổi theo.Ninh Thư cảm thấy mình chui ra từ sự căm ghét của vũ trụ, cô tình nguyện giết người như thế giới trước chứ không muốn đối mặt với nam nữ chính kiểu này.Làm góa phụ cũng không tệ lắm nhỉ? Ninh Thư sờ hông theo thói quen nhưng không sờ thấy roi da.
Nguyện vọng của nguyên chủ là không ly hôn, cô cũng không vụt chết hai người họ được.Có chồng như Tiêu Diễn còn chẳng bằng làm góa phụ cơ.Ninh Thư rất muốn giết người, cô rất thích cách giải quyết sự việc đơn giản bạo lực.Tiêu Diễn đuổi theo Tô Manh đã quay trở lại phòng bệnh, anh ta hét lên với Ninh Thư: “Tô Nhiễm, tôi nói cho cô biết tôi sẽ không bao giờ yêu cô, người tôi yêu là Tô Manh.” Ninh Thư chớp mắt nghiêng đầu nhìn cái người chẳng hiểu sao hét lên với cô kia.Định mệnh bị thần kinh à.
Tôi đâu có ý kiến gì, anh yêu Tô Manh đi mà yêu Tô Manh, anh hét lên với tôi làm gì.
Ninh Thư đang đậu xanh rau má trong lòng.“Tô Nhiễm, tốt hơn hết cô nên thức thời một chút, đừng có động đến Tô Manh nếu không tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết.” Tiêu Diễn dằn mặt, đôi mắt chán ghét cùng cực, mang theo sự ngoan độc chỉ muốn trừ khử thế nhưng dường như vẫn đang kiêng kị điều gì đó.Ninh Thư