Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư chẳng ngờ được em trai nguyên chủ lại như một trò đùa như thế.
Chẳng lẽ đây chính là cốt truyện, trong doanh trại của kẻ địch sẽ xuất hiện một người cực kỳ tốt với Tô Manh?Ninh Thư cứ nhìn Tô Lan, cậu em này là một miếng thịt tươi ngon sạch sẽ chứ không có điên khùng như nam chính Tiêu Diễn.Hờ hờ, đây là người sau này sẽ gánh vác nhà họ Tô đấy.
Ngày sau tất cả đều cho Tô Lan kế thừa mà lại là cái dạng này đây.“Xin lỗi chị đi Tô Lan.” Bà Tô nhìn thấy sắc mặt khó coi của con gái, “Nó là chị con, sao con có thể nghe Tô Manh nói rồi cho là vậy được.” Bà Tô thương con trai nhưng con gái cũng là cục thịt cắt từ người mình ra.
Giờ lại cãi nhau vì một Tô Manh làm bà Tô càng thêm ghét Tô Manh.Tô Lan nhíu mày, cứng đầu: “Chuyện này là chị sai mà, mất con ai cũng rất đau lòng nhưng lại vu oan cho người khác thì là sai rồi.”Ninh Thư chớp mắt, cô cười nhạt trong lòng.
Cô tiến lại gần Tô Lan, cô không cao bằng Tô Lan, nhưng khi ngửa mặt nhìn Tô Lan lại khiến Tô Lan rùng mình.
Đôi mắt kia rất hờ hững, nó khiến Tô Lan có hơi hoảng hốt.Ninh Thư chau mày nhìn Tô Lan, “Lúc đó em ở hiện trường à? Em biết chuyện xảy ra thế nào hả?”Tô Lan chưa kịp đáp, Ninh Thư đã tặng Tô Lan một cái tát lệch cả mặt.Tô Lan quay mặt lại, lườm Ninh Thư tức giận.Cái tát này của Ninh Thư làm mấy người ở đó đều ngẩn ngơ.
Mặt Tô Bác biến sắc, con gái đánh con trai ông? Đã thế còn là đứa con gái đã lấy chồng coi như người nhà khác, mà giờ lại quan tâm đến chuyện nhà ông, khách át mặt chủ tát con trai ông?Tô Bác hừ lạnh nhưng Ninh Thư chẳng quan tâm.
Ninh Thư không hề có thiện cảm với ông Tô Bác gia trưởng.
Tự cứu mình mới nhận được lòng thương của ông trời, xem ra nhiệm vụ này không thể bắt tay với nhà họ Tô rồi.
Một gia chủ cổ hủ, một thằng em quỳ trước hào quang mary sue của nữ chính, thua cũng đáng.Tô Nhiễm và bà Tô cùng là phụ nữ nên có thể chống lại hào quang mary sue ở một mức độ nào đó.
Còn với Tô Lan, chị và mẹ cậu là người xấu.Bà Tô nhìn Ninh Thư trân trân, bà quở: “Con đang làm gì vậy, con đang đánh người nhà ư!”Ninh Thư cười nhạt, cô bỏ qua đôi mắt căm hờn của Tô Lan, tiện tay tát mạnh Tô Lan một cái nữa, “Có lớn mà không có khôn, nhà họ Tô không còn thì cậu cũng là cái đồ bỏ đi.”Sống như công tử giàu sang phú quý, sống nhờ vào tiền nhà họ Tô chứ không có kinh nghiệm trải đời.
Đến khi Tiêu Diễn vét hết nhà họ Tô thì công tử giàu sang có đi cạp đất mà ăn.Tô Lan là cái kiểu mà cơm nóng bón tận mồm nhưng không biết đằng thổi, vóc dáng thì như em thụ nhỏ bé, hệt như loại hàng bị đè.Ninh Thư khinh nhất là loại người không có não, bị đàn bà quay trong tay như Tô Lan.
Xem chừng chẳng cần Tiêu Diễn động tay, Tô Lan cũng hai tay dâng nhà họ Tô lên hóa giải thù hận một đời, bù đắp oan ức của nữ chính rồi.Hào quang mary sue khủng khiếp thật đấy.“Chị dựa vào đâu mà tát tôi, cuộc đời chị đã tăm tối mà lòng dạ chị còn độc ác, đáng đời cái loại người cay nghiệt ích kỷ như chị không có ai yêu.” Nửa mặt của Tô Nhiễm đều đã sưng lên.Ninh Thư: Sao lại đẻ ra cái đồ đần như này.Ninh thư mỉm cười, cô lại cho Tô Lan một cái tát nữa.
Ninh Thư bỗng nhận ra mình thích cái cảm giác tát một má, hai bên má sẽ tạo thành sự đối lập rõ ràng.“Tôi tát cậu là để cho cậu biết tôi không cần ai hết, càng chẳng cần người yêu mình, tôi tát cậu là bởi vì cậu nói xấu tôi.” Ninh Thư thổi thổi tay mình, “Đừng quên Tô Manh là em họ cậu, nhìn cái dạng này của cậu tôi còn tưởng cậu yêu cô ta đấy.”“Chị đang nói luyên thuyên cái gì thế.” Tô Lan nóng nảy tái mặt quát Ninh Thư, “Suy nghĩ của người như chị thật bẩn thỉu.”“Quát ai đấy.” Ninh Thư lại tiện tay cho Tô Lan đang kích