Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư cảm thấy khoái trá khi An Dung bị như vậy, đây là cảm xúc của nguyên chủ và cũng là cảm xúc của Ninh Thư.Lúc mới dịch chuyển đến thế giới này chưa gì đã bị An Dung túm tóc đập đầu vào tường bằng hình thức sỉ nhục và chính cô phải hứng chịu mọi đau đớn đó.Bàn học của Lăng Tuyết hỏng, Lãnh Ngạo sai người mang ngay bàn học mới đến.Ninh Thư chẳng nói chẳng rằng, tự đi dựng cái bàn ba chân của mình lên và đứng nhìn Lãnh Ngạo hỏi han Lăng Tuyết ân cần.
Ninh Thư khinh cái dáng vẻ cun cút lấy lòng mà cũng hời hợt này nhé.Lăng Tuyết đã ổn định tâm trạng, trở về làm Lăng Tuyết kiêu ngạo xa cách thường ngày.
Cô ta mỉm cười với Lãnh Ngạo: “Không sao nữa rồi.”Lãnh Ngạo hớn hở, khoé mắt thấy Ninh Thư nhấc bàn trông hèn không tả nổi thì Lãnh Ngạo ghét ra lời: “Có phải cậu chọc Lăng Tuyết không?”Thế quái nào lại đổ lên đầu cô? Ninh Thư chớp mắt không trả lời.“Ông đây đang nói chuyện với cậu đấy.” Lãnh Ngạo nhấc chân đá bay cái bàn của Ninh Thư, đương nhiên lần này bàn không bay vào người Lăng Tuyết nữa.Ninh Thư nhìn theo cái bàn của mình loạch xoạch và lại nằm dưới đất.Cái bàn vô tội, sao cứ xả giận lên nó thế!Ninh Thư cảm thấy mấy cô cậu này đúng là bị tâm thần nặng, tất cả đều sống trong thế giới của riêng mình, nghĩ gì thì đời nó là vậy.
Học sinh trong lớp đều chứng kiến chuyện vừa nãy, Lãnh Ngạo đổ tội lên đầu Ninh Thư nhưng không ai đứng ra nói giúp Ninh Thư một câu.Ninh Thư cảm nhận được sự cô đơn từ sâu trong đáy lòng.
Không hiểu nguyên chủ để mặc cho người khác chà đạp kiểu gì.
Bỗng nhiên cô lại nhớ đến cái kết của nguyên chủ.
Nữ chính không dung túng cho gánh xiếc mua vui của Lâm Giai Giai, và nam chính đã sai đàn em giải quyết cô gái ngu si thích mua vui này.Đàn em của nam chính cũng là một thằng biế.n thái, anh ta xử lý nguyên chủ bằng trò chơi.
Anh ta trói nguyên chủ thành cái bánh chưng, sau đó chơi trò ném rìu từ xa xem ném được đến đâu.
Và rồi anh ta ném trúng bả vai, ngay gần với cổ nguyên chủ, chiếc rìu bị mắc ở xương quai xanh không rút ra được.Sau cùng, nguyên chủ bị quăng xuống biển làm thức ăn cho cá, một cách chết thật khủng khiếp.Lãnh Ngạo cao trên mét tám và bố đời như thần thánh, cái thể loại gì thế này, Ninh Thư muốn đấm một phát vào cái mặt cậu ta lắm rồi.
Ninh Thư không biết cái mã ngoài kia quyến rũ ở đâu mà nguyên chủ đã chết rồi cũng không đành lòng bỏ rơi đấy.Chắc do sống trong bệnh viện quá lâu, cách ly với thẩm mỹ của người bình thường nên Ninh Thư không nhìn ra được.Lăng Tuyết kéo tay Lãnh Ngạo, nói: “Không liên quan đến cậu ấy.”Nhìn những ngón tay đặt trên cánh tay mình, mỗi một ngón đều như ngọc ngà cao cấp, đã đẹp lại còn sáng lấp lánh, đẹp đến say đắm lòng người.
Người đẹp đặt tay lên cánh tay mình làm Lãnh Ngạo bồi hồi.Lãnh Ngạo thích đến dựng lông tơ nhưng ngoài mặt vẫn vênh váo tự cao, cậu ta nói với Ninh Thư: “Tôi nể mặt Lăng Tuyết bỏ qua cho cậu, về sau nhìn thấy Lăng Tuyết thì nhớ đi đường vòng, chớ có lởn vởn trước mặt Lăng Tuyết, không thì tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.”Ninh Thư tởm không chịu được và chửi thầm trong bụng.
Chuyện này đâu liên quan đến cô mà bày đặt làm bộ bao dung độ lượng làm gì? Nằm ở chiến hào cũng trúng đạn à?Mấy người này đều bị thần kinh cả rồi…Bị thần kinh thì đi bệnh viện, đừng không chạy chữa như thế chứ.Mà Lăng Tuyết lại nói giúp cô cơ đấy, Ninh Thư không hề thấy vui chút nào, cô vẫn nhớ như in cái nhìn chết chóc mà Lăng Tuyết nhìn cô.“À mà sắp đến sinh nhật của cậu còn gì?” Lăng Tuyết vừa nhìn Ninh Thư vừa nói: “Mọi người đều là bạn cùng trường, cậu cũng nên mời Lâm Giai Giai chứ.”Lãnh Ngạo muốn nói rằng người