Edit: Khánh Ly
Beta: Tiểu Tuyền
Vậy mà không biết cái nha đầu này uống nhầm cái thuốc gì rồi, đến bây giờ còn không vội vàng chạy trối chết. Hắn gấp đến mức quát lên như sấm, thật muốn đem nàng đặt ở trên đùi, ra sức đánh một phen!
Tim của Ninh Tiểu Nhàn đập như nổi trống, cố nén xúc động trốn vào Thần Ma ngục, liều mạng tự nói với chính mình “Chờ một chút”. Thần Ma ngục là lá bài tẩy cuối cùng của nàng, có thể vén lên chậm hơn giây nào là tốt hơn giây ấy. Nàng chăm chú hết sức nhìn vào hai tròng mắt nữ nhân trước mặt.
Tiếu Tử đã nói, trước khi hành động nhất định sẽ có ý động, cho dù là tu sĩ hay phàm nhân cũng giống nhau, vì vậy thay vì chú ý hai tay của địch nhân, không bằng nhìn chằm chằm vào cặp mắt của nàng. Cho dù nữ nhân này chỉ cần búng tay một cái cũng khiến nàng thi cốt vô tồn, trước lúc ấy nàng cũng phải búng tay trước, chạy đến Thần Ma ngục!
Kết quả nữ nhân trước mắt im lặng thật lâu, mới từ từ hiện lên một nụ cười: “Chẳng nhẽ ta đã từng nói qua, ta muốn giết ngươi sao?”
Có ý gì, tỷ tỷ ngươi đây là muốn chọc ta chơi hả? Ninh Tiểu Nhàn âm thầm oán thầm, nhưng khẩu khí trong lòng cũng không dám nơi lỏng. Tính tình nữ nhân thay đổi thất thường cũng không có gì kì quái? Nàng từ trên bản thân mình biết được vô cùng nhuần nhuyễn.
“Vốn dĩ lúc mới nhận ra ngươi, quả thật ta có tính toán giết ngươi ngay lập tức.” Nữ nhân này nói đến đánh giết mà bình thản giống như đang uống nước sôi để nguội ở trên bàn, hiển nhiên không chút gánh nặng ở trong lòng, “Cho đến khi ta phát hiện đồ vật ngươi nắm trong tay.”
Đồ vật trong tay? Lúc này Ninh Tiểu Nhàn mới nhớ tới, trong tay mình vẫn nắm chặt ngọc bài Đạm Đài Dực cho, nhất thời dở khóc dở cười.
Lịch sử thật đúng là có tính tương tự kinh người nha! Hơn một tháng trước, ở Hoàng phủ, Thạch Quý San nhìn thấy trên bàn của nàng có bày bình ngọc mà Quyền Thập Phương tặng liền ghen ghét dữ dội, đâm nàng một kiếm; hơn một tháng sau, tiền bối sư môn nàng nhìn thấy ngọc bài Đạm Đài Dực tặng cho nàng, cho nên cũng muốn hành hạ nàng một phen hay sao? Không cần hoài nghi việc nữ nhân trước mắt này có quan hệ không hề nông cạn với Đạm Đài Dực, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra được.
Nàng khẽ động khóe miệng, rất chi là buồn bực: “Ngươi đây là ngại một kiếm đâm chết ta thì tiện nghi quá hả?”
Nữ nhân này mở to mắt, kinh ngạc nói: “Ta vì sao lại muốn một kiếm đâm chết ngươi?” Tiến lên một bước, lấy ngọc bài từ trong tay Ninh Tiểu Nhàn thưởng thức trong chốc lát. Lẩm bẩm tự nói: “Là thủ pháp của Đạm Đài, ta rất quen thuộc. Pháp thuật phía trên này, vừa nhìn liền biết là hắn thả vào…… A, lần đầu tiên hắn tặng đồ, còn không có đáng giá giống như ngọc phù này đâu.” Cũng không biết là nghĩ tới điều gì, hai má dần dần nổi lên đỏ ửng, càng lộ vẻ xinh đẹp không gì sánh được.
Bây giờ trong lòng Ninh Tiểu Nhàn đang mắng to Đạm Đài Dực đấy. Cực phẩm vưu vật như vậy, người làm sao mà lại không thu vào trong phòng hả? Bày đặt chạy loạn khắp nơi, kết quả là tai họa đến trên đầu Ninh Tiểu Nhàn nàng. May mà âm thanh khi mỹ nữ này nhắc đến cũng ôn nhu hơn nhiều, có lẽ là đang nghĩ đến chuyện cũ gì đó tốt đẹp. Lời nói ra cũng khiến cho nàng mở cờ trong bụng.
“Ta không biết vì sao Đạm Đài Dực lại muốn đưa đồ vật này cho ngươi. Nhưng mà hắn thích cái gì, ta cũng thích cái ấy; hắn muốn giữ lại mạng của ngươi, ta sẽ không làm trái ý nguyện của hắn. Ừ, chính là như vậy.”
Nàng lấy ra miếng ngọc bài truy tung kia, nhẹ nhàng sờ. Ngọc bài liền hóa thành tro bụi, “Ngọc bài này chỉ có một miếng. Sau khi bóp nát cũng không có người khác truy ra được hành tung của ngươi. Chỉ cần ngươi không nói cho người của Triều Vân Tông biết được tên họ của ngươi. Hẳn là không có ai truy được đến trên người ngươi.”
Lão thiên khốn khiếp khai ân, chuyện tốt như vậy mà cũng có thể rơi đến trên đầu nàng sao?! Ninh Tiểu Nhàn thật sự khó có thể tin, nữ nhân này không những thay đổi chủ ý buông tha nàng, còn bóp nát pháp khí truy tung nàng nữa. Cái này đúng là cứu người cứu đến cùng, đưa Phật đến Tây Thiên.
Nàng đọc khẩu quyết, trên tay bốc lên ngọn lửa màu đỏ, có lẽ đây là chân hỏa bản mệnh của nàng. Phối hợp pháp quyết, vài đường sáng màu đỏ ánh tím bay vào trong ngọc bài của Đạm Đài Dực, rất nhanh biến mất không thấy nữa.
“Ta bỏ vào bên trong ngọc bài thêm một chút pháp thuật. Nó có thể thừa nhận một đòn của tu sĩ Nguyên Anh kỳ, cũng đem công kích cắn trả cho địch nhân.” Ngọc bài của Đạm Đài Dực được thả lại vào trong tay Ninh Tiểu Nhàn. Sau đó nàng phát hiện được bản thân có thể cử động được.
“Ngươi buông tha ta, vậy thì biết báo cáo thế nào với phía chưởng môn Triều Vân Tông?” Câu đầu tiên này vừa nói ra, khiến cho nàng muốn tát chính mình một bạt tai.
“Sau khi xuất quan Quyền sư điệt đã thành công tấn chức, nói rõ một việc ngươi đã không còn là tâm ma của hắn. Đã như vậy, ta việc gì phải truy tung một tiểu cô nương người phàm, chưởng môn có thể làm khó thế nào được ta?”
Trong lời nói bắn ra ngạo khí, đáng tiếc Ninh Tiểu Nhàn chỉ nghe được phần đầu câu nói. Nàng mừng rỡ: “Quyền sư huynh thành công tiến vào Kim Đan kỳ rồi? Thật ghê gớm!” Lập tức tức giận nói, “Ta cũng không gây cản trở như ngươi nói, vậy mà vừa rồi nói như thế làm gì, muốn khiến ta sợ hả?!” Biết tính mạng của mình không sao, nàng nói chuyện cũng tùy ý.
“Đạm Đài vậy mà lại tặng đồ cho ngươi.” Nữ nhân đánh giá nàng từ trên xuống dưới mấy lần, “Mặc dù hắn không có khả năng thích ngươi, nhưng dù sao hắn cũng tặng đồ cho ngươi. Hừ, nếu không để ngươi bị chút kinh sợ, sao có thể tiêu được cơn tức trong lòng ta?”
Nhất thời Ninh Tiểu Nhàn không biết nên tức hay nên cười. Tuổi tác của mỹ nữ này nếu so sánh với Đạm Đài giống như lớn hơn nhiều lắm, vậy mà ngay cả dấm chua với một tiểu cô nương mười mấy tuổi như nàng cũng muốn ăn, đúng thật là một đóa hoa tuyệt thế. May mà nàng không có điên cuồng giống như Thạch Quý San, nếu không hôm nay chính là lúc Ninh Tiểu Nhàn phải bỏ mạng.
Lại nghe nữ nhân này nói: “Ta buông tha ngươi, nhất định Đạm Đài sẽ vui mừng. Đáng tiếc, hắn nhìn thấy ta liền chạy trốn, hiện tại cũng không biết là đã chạy đến nơi nào rồi.” Ngôn từ buồn bã mất mát.
Ninh Tiểu Nhàn ngạc nhiên nói: “Đạm Đài chân nhân không có bạn song tu sao?”
“Tất nhiên không có, đã hơn hai trăm năm nay hắn vẫn luôn là một thân một mình.” Nữ nhân này cắn cắn môi đỏ mọng, có chút ảm đạm.
Ninh Tiểu Nhàn không khỏi có chút đồng tình với nàng. Nàng là người xinh đẹp, truy đuổi một người nam nhân hơn hai trăm năm cũng không đuổi theo được, có lẽ rất đau đớn tự ái. “Ngày hôm trước ở khu buôn bán trong thành, ta nghe thấy Đạm Đài chân nhân nói, hắn sẽ ở trong thành thêm một thời gian ngắn.” Mặc dù nữ nhân này lỗ mãng, còn đùa đùa thật thật hù dọa nàng, nhưng nữ nhân dám yêu dám hận hơn nữa còn không mê muội mù quáng quả thật rất đáng để khâm phục, nàng vẫn nên rộng lượng hơn chút.
Quả