Edit: Tâm Tĩnh
Beta: Tiểu Tuyền
“Chào buổi sáng!” Nàng một đường chạy chậm lên núi Xích Tiêu. Khuôn mặt tinh tế đang đổ mồ hôi, làn da trắng nõn mềm mại dưới ánh mặt trời chiếu sáng, giống như một quả táo mọng nước, cái miệng nho nhỏ hơi thở dốc, hơi thở như lan, làm cho người ta chỉ dám nhìn từ xa, cứ nhìn hai vị đại ca trông sơn môn đang trợn mắt há hốc mồm khi trông thấy nàng kìa.Chẳng biết tại sao hôm nay họ lại cảm thấy so với lúc trước Tiểu Nhàn hoàn toàn khác, đặc biệt là đôimắt đẹp hấp dẫn.
“A. . . Chào buổi sáng.” Một tên trong đó tương đối không chịu thua kém, si ngốc nói.
“Hừ!” Trong lòng nàng âm thầm niệm một tiếng, thấy không? Bà cô ta cũng rất có mị lực. Nhìn vẻ mặt của hai tên giữ cửa, lúc này nàng mới có cảm giác như trút được ngụm ác khí tối hôm qua ra khỏi lòng.
Kế tiếp là lúc bắt đầu điều tra, nàng đi tới phòng bếp của môn phái, bận rộn gần nửa ngày.
Chuyện ngày hôm qua đã lan truyền cả môn phái đều biết, mọi người cũng biết quan hệ của nàng và Đại Hổ rất tốt, vì vậy nàng được rất nhiều người an ủi và thông cảm. Vì để kế hoạch tiếp theo có thể thuận lợi thực hiện, nàng cũng không thể biểu hiện mình cực kỳ giận dữ, lại không thể tỏ vẻ quá mức không sao cả, chỉ có thể bày ra vẻ mặt khổ sở.
“Diễn đi Ninh Tiểu Nhàn, đem kỹ thuật diễn của ngươi mang ra!” May mắn trong nội tâm nàng vốn đang khó chịu, nên không mất bao nhiêu sức khiến mọi người nghĩ nàng thở dài thở ngắn, Thiện trưởng lão yêu thương nàng tạm thời sai bảo mấy người làm thuê tới chia sẻ công việc của nàng. Như vậy, nàng lại có thêm nhiều thời gian và cơ hội tới quan sáthơn.
Tới giờ cơm trưa, quả nhiên thấy Hoắc Chính Hoa dắt Nanh Thú của hắn tới đây dùng cơm, nhìn nàng không có trong sảnh phát cơm, cảm giác giống như hắn thở phào nhẹ nhõm, xem ra hắn sợ nàng trả thù sẽ trộn lẫn dị vật vào trong cơm. Thật quá khinh thường nàng, nàng báo thù, nhất định sẽ không chỉ có gió nhẹ mưa phùn như vậy!
Nàng núp ở trong phòng bếp nhìn lén thật lâu, không quên lấy ma nhãn trước ngực hướng về phía Nanh Thú.
Bởi vì nàng chỉ là nhân vật nhỏ, nếu như trong môn phái tất cả mọi chuyện vẫn vận hành theo ca như trước, nàng sẽ không có chút cơ hội báo thù. May mắn lúc này lão tặc thiên coi như không tuyệt tình lắm.
Ngày mai, người trong Triều Vân tông sẽ tới núi Xích Tiêu.
Trong lúc bận rộn tất nhiên có biến, một tia biến hóa này, có lẽ chính là cơ hội của nàng.
***
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng hót của chim sơn ca lập tức khiến Mai Uyển Đình tỉnh lại từ trong mộng đẹp.
Tiểu nha hoàn ở ngoài cửa bưng chậu vàng đã đứng hồi lâu, nghe thấy Mai Uyển Đình gọi mới rón ra rón rén tiến vào, cẩn thận giúp nàng rửa sạch mặt.
Việc trang điểm và trang phục tỉ mỉ lại cần thiếp thân tỳ nữ của Mai Uyển Đình làm. Nàng thử mấy kiểu tóc ngày thường Mai Uyển Đình rất thích, tuy nhiên người kia vẫn không hài lòng, cho đến khi nàng nhẹ nhàng linh hoạt tạo kiểu búi tóc Tiếu kế có tóc rũ xuống, vị ái nữ của Mai chưởng môn phái Xích Tiêu mới lười biếng gật đầu. Kiểu tóc này có vẻ đoan trang hơn nhiều lại không mất đi vẻ thanh lệ hoạt bát, là trang phục thiếu nữ hẹn hò tình lang thích nhất.
Vì vậy nàng biết, tâm tình hôm nay của tiểu thư đặc biệt hơn ngày thường.
Quả thật trong lòng đang Mai Uyển Đình tràn ngập vui mừng, bởi vì hắn sẽ tới. “Hắn”chính là đại đệ tử của thủ tịch của chưởng môn nhân Triều Vân Tông, Quyền Thập Phương năm nay vừa mới 22 tuổi nhưng đã đứng thứ ba hàng tiên hiệp trong Bảng Tuấn Ngạn.
Ba năm trước đây trên hội Phong Vân, lần đầu tiên nàng thấy Quyền Thập Phương. Đôi mắt như sao sáng, thiếu niên nhẹ nhàng dáng người ngọc lập, cứ thế khoanh tay cung kính đứng phía sau chưởng môn Triều Vân Tông, đối với ánh mắt ái mộ của chúng nữ dưới đài quăng tới làm như không thấy, từ trong xương của hắn lộ ra vẻ tao nhã, tuấn dật xuất trần, trực tiếp làm cho nam tử cùng lứa tự ti mặc cảm. Từ một khắc kia, trái tim Mai đại tiểu thư lập tức lặng lẽ gắn trên người Quyền thiếu hiệp rồi.
Sau đó nàng lại nhiều lần hỏi thăm mới biết được Quyền Thập Phương quả nhiên là nam nhân tốt trọng tình trọng nghĩa, thời điểm người của Triều Vân tông bao vây tiêu trừ yêu huyệt Hoàng Phong Lĩnh, bọn họ ít người không đánh lại đông, chính Quyền Thập Phương một mực chiếm đóng cửa ra vào hang động nơi các sư đệ nương náu, tới một người giết một người, tới một đôi giết một đôi,