Lão từ đầu đến giờ không nói nhiều lắm, lúc này làm thủ thế, ở trên lưng bốn kẻ tù tội mà vỗ một chưởng. Bốn người này tay chân bắt đầu co quắp, sắc mặt lại bắt đầu từ đỏ chuyển trắng, lại từ trắng chuyển xanh. Bọn họ vốn thân thể khỏe mạnh, người trẻ trung khoẻ mạnh, hơn nữa hai đứa bé lại càng bộc phát tinh thần phấn chấn, lại bị mấy ngày tẩm bổ, vốn là mặt mày hồng hào, nhưng sau khi bị vỗ một chưởng này, da toàn thân lại bắt đầu héo rút, gân xanh nổi lên.
Rất nhanh , ngay cả gân xanh này cũng dần dần héo rũ đi, hình thể càng lui càng nhỏ, thoạt nhìn liền giống như bị tháo nước vậy.
Trường Thiên nói: “Máu huyết trong cơ thể người phàm quá ít. Họ Phàn này lấy chính thân thể bọn hắn làm lò luyện, đưa huyết dịch toàn thân của bọn họ đều ngưng tụ thành tinh huyết.”
Phàn chân nhân hài lòng gật đầu, lấy ra một cái Ngọc chủy, ở bộ vị trái tim bốn người hời hợt đâm một đao. Quỷ dị chính là, tình cảnh máu phun ra cũng không có xuất hiện, khi Phàn chân nhân vỗ một cái vào sau lưng bọn hắn, từ trong ngực mới chậm chảy xuống một giọt huyết dịch .
Máu người bình thường đều có màu đỏ, trúng độc còn có thể biến thành màu đen, nhưng dịch huyết nhỏ giọt này có chứa từng sợi tơ sắc vàng ròng, ở dưới ánh sáng chiếu rọi của cây đuốc còn lóe ra tia sáng quỷ dị. Đây chính là tất cả tinh khí máu huyết bổn mạng một người bình thường cô đặc ra! Máu này một khi bị lấy đi, sức sống lúc đó cũng đoạn tuyệt, không cách nào cứu nữa .
Thấy một màn như vậy, Ninh Tiểu Nhàn đem Răng Nanh cầm trong tay nắm thật chặt, cũng không dám có bất kỳ động tác gì. Đối phương đối với nàng mà nói quá mức cường đại.
Phàn chân nhân lấy ra hai cái Ngọc Chước (muỗng ngọc), chia ra đựng máu huyết bổn mạng của hai người lớn và hai đứa bé. Kế tiếp, hắn đem cha con Ôn Cách thả nằm vào trên bệ đá, ở vị trí bộ ngực vẽ mấy đạo phù chú kỳ lạ, sau đó cũng giống như lấy máu, dùng chủy thủ đâm vào, kết quả trên lồng ngực bị hắn ghim thủng lổ, nhưng không có chảy máu ra.
Hắn đem máu huyết của hai người lớn nhỏ vào bộ ngực của Ôn Cách, máu huyết hai đứa bé khác thì rót vào lồng ngực Ôn Lương Vũ . Hai giọt máu huyết bổn mạng này một khi rót vào. Ôn Lương Vũ vẫn tốt, nhưng sắc mặt Ôn Cách đã bắt đầu căng đỏ, làm cho ông ta cơ hồ muốn ho khan, bị Phàn chân nhân đưa tay vuốt một đường từ nơi cổ họng đến bụng, lúc này mới bình phục hơi thở. Ninh Tiểu Nhàn nghĩ thầm, xem ra ông ta quả thật trống rỗng không thể tu bổ, nếu không có thay máu lần này, tánh mạng của ông ta cũng không kéo dài được nữa.
Trường Thiên giải thích: “Hắn dùng máu huyết người phàm trước, đối với hai người này đều tiến hành tẩm bổ mạnh, một lát động thủ thi thuật. Bọn họ mới có thể chịu đựng qua được. Trên người Ôn Lương Vũ có một nửa là máu yêu, không thể trực tiếp lấy ra ngoài cho Ôn Cách sử dụng, chỉ có thể từ từ đổi lại, thuật thay máu này có lẽ phải kéo dài chừng nửa canh giờ.”
Quả nhiên Phàn chân nhân cúi người ở bên tai Ôn Cách dặn dò: “Nửa canh giờ kế tiếp rất quan trọng, ngươi phải chịu đựng.” Hắn ở rốn của hai người chọc một lỗ nhỏ. Sau đó lấy ra hai cái ống rất nhỏ mềm và trong suốt, chia ra đem ngực hai người, kết nối cái rốn. Cuối cùng ở trong miệng hai người đút một viên đan dược.”Đây là bổ huyết hoàn. Có thể gia tốc vận hành máu quanh thân của các ngươi.”
Mới làm xong chuyện này, phù chú trên ngực cha con Ôn Cách lại bắt đầu tản mát ra ánh sáng bạc. Ninh Tiểu Nhàn mắt thấy máu trong ngực Ôn Lương Vũ chảy vào ngực Ôn Cách, mà máu trên rốn Ôn Cách thì bắt đầu chảy về phía trên người nhi tử. Trong lòng nàng mắng to: “Đây rõ ràng là thay máu a, nói cho huyễn hoặc khó hiểu làm chi, không phải là đem máu toàn thân của Ôn Lương Vũ cùng Ôn Cách đổi nhau sao? Phù chú này tám phần chính là nổi lên tác dụng xua đuổi hướng máu chảy về.”
Phàn chân nhân ngồi xuống tại chỗ. Nhắm mắt không hề nói nữa. Chuyện lão có thể ra sức đã làm xong, kế tiếp, là này chuyện huyết mạch cha con hai người truyền cho nhau.
Phụ tử hai người không nói gì. Ánh mắt Ôn Lương Vũ phức tạp nhìn thẳng phụ thân, nhưng Ôn Cách đã nhắm mắt lại. Không muốn nhìn, không biết là chán ghét hay là chột dạ.
Cứ như vậy đi qua non nửa khắc, sắc mặt Ôn Lương Vũ càng ngày càng trắng bệch, bộ ngực cấp tốc phập phồng, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập lên; xem xét lại Ôn Cách, vốn là cách ba đến năm hơi sẽ phải ho nhẹ một tiếng, trong khoảng thời gian này ngược lại không có động tĩnh, chẳng qua là khóe miệng hiện lên một nụ cười, thoạt nhìn rất là thích ý. Dùng đầu gối nghĩ cũng biết, đây là máu yêu trên người Ôn Lương Vũ bắt đầu ở trên thân phụ thân phát huy hiệu dụng, hơn nữa trước mắt thoạt nhìn không có bất kỳ tác dụng phụ nào.
Ninh Tiểu Nhàn có chút gấp, trong đầu đổi qua mấy phương án, rồi lại bác bỏ từng cái. Qua một khắc đồng hồ nữa, hai người thay máu kết thúc, nếu nàng không động thủ, Ôn Lương Vũ sẽ bỏ mạng. Nhưng hiện tại nếu nàng động thủ,có thể biến thành nàng bỏ mạng trước hay không a?
Phàn chân nhân và Ôn Cách đều yên tâm. Vốn là cách làm này chỉ có hai người bọn hắn nghĩ ra, coi như là một cuộc đánh bạc, dù sao đi đâu mà bắt tới bán yêu để thí nghiệm chứ? Nhưng bây giờ nhìn lại, bọn họ thành công rồi.
Đúng tại lúc này, Phàn chân nhân đột nhiên mở mắt nhìn về thạch bích. Ở nơi đó, một tờ phù chú màu vàng đột nhiên không đốt tự cháy, mấy hơi bên trong đã cháy sạch sẽ, chỉ còn lại tro bụi.
“Bên trên có biến khác thường.” Giờ phút này đã là giờ hợi, tương đương với sau mười một giờ đêm,đường đường chính chính nửa đêm, lúc mọi âm thanh yên tĩnh, có thể xảy ra chuyện gì? Nhưng cái phù dán tại trên tường tiểu viện Ôn phủ, nếu không có ngoại địch xâm lấn, tuyệt đối sẽ không tự cháy cảnh báo như vậy. Hắn nhướng mày, nhìn về phía Ôn Lương Vũ, “Ngươi đã làm cái gì?”
Trên trán Ôn Lương Vũ tất cả đều là mồ hôi lạnh, nhưng nhếch nhếch miệng cười nói: “Chỉ báo cho Thanh Hư Môn biết, tiền bạc hàng năm cống cho bọn hắn đều bị tham ô rồi. Nào biết ngày hôm trước đưa tin tức đi ra ngoài, tối hôm nay mới phái người đến.”
Thật ra thì trong lòng hắn cũng nảy sinh kỳ quái, người Thanh Hư Môn làm sao nửa đêm tới kiểm toán chứ?
Ôn Cách thất thanh nói: “Không thể nàoHai ngày nay ta khống chế nghiêm người ra vào Ôn phủ, không có chỉ lệnh của ta, đến hạ nhân cũng không dám bước ra cửa một bước, ngươi làm thể nào đem tin tức đưa đi chứ?”
Ôn