Bỏ bạc ra còn phải ở trong đại lao. Nàng cười khổ rồi để đôi bức yêu ở bên ngoài theo dõi,còn mình thì vào Thần Ma ngục.
Một ngày đã qua, thân thể của Ôn Lương Vũ đã sớm khôi phục, dù sao cũng là thân thể nửa yêu, năng lực phục hồi so với loài người mạnh hơn nhiều. Tâm trí của hắn trầm ổn, tối hôm qua mặc dù Ôn Cách đã tạo đả kích trầm trọng cho hắn, nhưng bây giờ vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, ôn hòa như thường.
Nàng biết, tên tiểu tử nửa yêu này đã dấu bi thương ở trong lòng. Dù sao chuyện hôm qua kết thúc, con đường tương lai không biết đi thế nào.
Lúc nàng đi vào , Ôn Lương Vũ đang ở tầng thứ năm nghiên cứu Tức Nhưỡng. Hạt trà đã gieo xuống, lấy thần lực của Tức Nhưỡng thu hoạch linh trà có chứa linh lực chắc sẽ được nhiều gấp mười so với ban đầu! Khó trách hắn chậc chậc khen ngợi nói: “Ninh cô nương, Tức Nhưỡng thật sự là thần thổ đứng đầu thiên hạ, nếu trong tay ta có bảo bối như vậy, có lẽ đã sớm nghiên cứu ra hạt giống linh trà rồi!”
‘Ngươi nghiên cứu ra sớm một ngày thì bỏ mạng sớm một ngày. Ôn Cách mỗi ngày đều nhìn chằm chằm đứa con trai này, đỏ mắt chờ mong tính toán thời điểm hoán huyết.’ Trong lòng nàng nói thầm, ngoài miệng lại nói: “Ta thật sự rất ngạc nhiên, lịch sử về trà cũng chỉ có hơn hai trăm năm, sao ngươi có thể nghiên cứu ra linh trà? Dù chỉ chứa linh lực, không có hiệu quả trừ bỏ tâm ma cũng đã rất giỏi rồi.”
“Đây không phải công lao của ta đâu!” Ôn Lương Vũ cười khổ nói: “Lúc ta được đưa tới trong nhà phụ thân, trong tay nắm nhẫn trữ vật, bên trong có mấy hạt giống. Chờ ta dần dần lớn lên mới phát hiện những hạt giống đó chính là hạt giống trà, hơn nữa trong đó có chứa linh lực cực yếu ớt. Nhưng dù có yếu ớt thì nó vẫn tồn tại, như vậy cũng đã rất tốt rồi.”
Ninh Tiểu Nhàn gật đầu. Nếu nói đây là phát minh, vậy tức là trước đây chưa từng có. Bất luận mẫu thân Ôn Lương Vũ đưa cho hắn giống trà có chứa linh lực yếu ớt cỡ nào nhưng tồn tại tức là chân lý, đã đủ khiến người đời ghé mắt.
“Ngươi cũng biết, cha ta lên làm thành chủ Nham thành, nơi này nổi tiếng về trà hương. Ta mới nổi lên hứng thú nghiên cứu trà. Ta bái Lục Vũ tiên sinh được mọi người tôn kính nhất trong Nham thành làm thầy, học tập cách trồng và pha các loại trà, lão tiên sinh kia ngày trước ngươi cũng đã gặp. Nhưng dù vậy, ta cũng đã phải tốn gần tám năm mới có thể khiến cho trong linh trà chứa linh lực lai tạo lớn lên, có thể để người tu đạo sử dụng.” Hắn mang vẻ mặt hoài niệm nói: “Cho nên, nghiêm khắc mà nói, ta chỉ lấyhạt giốngmẫu thân đưa cho tiến hành. . . tiến hành . . . ” Trong lúc nhất thời hắn không tìm được từ ngữ thích hợp.
“Cải tiến.” Ninh Tiểu Nhàn thay hắn bổ sung. Đứa trẻ trên đời này luôn có tình cảm quyến luyến hoài niệm khẩn thiết đối với mẫu thân. Ôn Lương Vũ liều mạng nghiên cứu linh trà như vậy, hơn phân nửa cũng bởi vì đó là thứ mà mẫu thân hắn đưa cho hắn.
Khi nói chuyện, hai người đã trở lại tầng cuối cùng của Thần Ma Ngục.
“Ừ đúng!” Ôn Lương Vũ thở dài nói: “Thật không biết mẹ ta làm thế nào khiến cho loại trà này chứa linh lực. Aizz, đáng tiếc cuối cùng ta vẫn không thể gặp được bà một lần! Càng không có nghĩ tới loại linh trà này đã cứu ta một mạng.”
Hắn bỗng nhiên cười nói: “Thật ra thì cha ta là thành chủ giả!”
“Cái gì?” Quả thực nàng không thể tin vào lỗ tai của mình. Nàng còn tưởng rằng làm giả là độc quyền của người địa cầu, nào biết được thế giới này cũng không thiếu tên lừa gạt chuyên nghiệp! Chỉ nhìn bề ngoài hết sức nho nhã tuấn dật của Ôn Cách, làm sao có thể liên hệ cùng một chỗ với hàng giả chứ?
Trong cuộc sống không thú vị, mấy chuyện bát quái rất có sức cuốn hút! Ngay cả Trường Thiên vốn đang xem sách cũng không nhịn được mà nhìn sang.
Trong mắt của hắn dường như đang nhớ lại: “Mặc dù cha ta tài trí song toàn, nhưng loạn thế này thật sự quá khốn khổ đới với con người. Mẫu thân của đại ca chết sớm, hắn muốn nuôi dưỡng hai hài tử chúng ta lớn lên nhưng lại thường buồn bực thất bại, bởi vậy thân thể ngày càng lụn bại.” Nói tới đây, nhớ tới lúc phụ thân cũng thật lòng yêu thương bảo vệ mình, giọng nói không khỏi nghẹn ngào, thật lâu mới nói tiếp: “Năm ta chín tuổi, có người gấp rút lên đường bỏ lỡ chỗ ngủ đêm. Tới nhà ta tìm nơi ngủ trọ, công văn hắn mang theo trong người không cẩn thận bị chúng ta thấy được, đó lại là công văn bổ nhiệm thành chủ Nham thành!”
“Cha ta nói chuyện với người kia mấy câu, cảm thấy người kia rất ngu ngốc, nhưng không biết từ đâu lấy được công văn bổ nhiệm. Vừa vặn, hai người bọn họ lớn lên có mấy phần tương tự! Vì vậy. . .”
Lúc đó hắn dừng lại nhưng nàng nghe rõ. Chín phần chín là Ôn Cách giết người kia, sau đó giả mạo thân phận của hắn tới Nham thành nhậm chức, bắt đầu cuộc sống thành chủ tiêu dao.
“Nham thành do Thanh Hư Môn quản lí. Chẳng lẽ môn phái đó không quan tâm sao?” Như vậy thì quá không hợp lý, thành chủ do Thanh Hư Môn tự mình ủy nhiệm có phải thật hay không, chẳng lẽ thời gian dài như vậy lại không nhìn ra?
Ôn Lương Vũ cười lạnh nói: “Ta đã sớm phát hiện bao năm qua Ôn phủ có một khoản tài chính lớn chuyển tới nơi không rõ, mấy ngày trước đã nắm được Ngô đại quản gia có giao thiệp với Thanh Hư Môn, lại cho bọn họ phái người tới kiểm tra. Ta vốn tưởng rằng là Phàn chân nhân gạt phụ thân tham ô số lượng lớn ngân lượng, muốn trực tiếp mượn sức mạnh của tiên phái để trục xuất lão, nào biết tin tức này như đá ném vào biển rộng, cho đến tối hôm qua ta bị bắt, Thanh Hư Môn cũng không phái người tới đây, ngươi nói hiệu suất và quản lý của môn phái đó sao lại thấp như thế?”
Như vậy nghe, tiên phái của Đạm Thai Tửu tiên kì thật cũng không ra hồn.
Lại nghe Ôn Lương Vũ nói tiếp: “Ta không biết Thanh Hư Môn phát hiện có thân phận thực của cha hay không?Có lẽ tin tức ta là nửa yêu, nửa năm sau vẫn bị lộ. Con trai của thành chủ tiên phái quản lí không thể là nửa yêu. Thanh Hư Môn vốn định diệt trừ ta, là ta cha quỳ xuống đất đau khổ cầu khẩn, nói ta đang nghiên cứu linh trà ngày sau có thể tạo phúc cho Thanh Hư Môn, ta mới nhặt được một cái mạng. Nhưng ta bị lệnh cưỡng chế không được ra khỏi thành, bất đắc dĩ phải bày ra khuôn mặt của con người.”Nói tới đây, hốc mắt lại đỏ lên. Hắn vốn rất cảm động vì phụ thân thay hắn cầu xin giữ lại tính mạng, hiện tại đã hiểu rõ Ôn Cách chỉ vì mình.
“. . . .Thật ra thì, ngươi cũng dùng phương thức của mình để trả thù bọn họ, không phải sao?” Nàng thật sự không biết cách an ủi người khác.
“Trả thù?”
“Không sai. Ngươi suy nghĩ một chút, Ôn thành chủ một lòng muốn bắt ngươi hoán huyết để kéo dài tuổi thọ, nhưng ngươi lại có thể lấy ra linh trà có