Edit: Tâm Tĩnh
Beta: Tiểu Tuyền
Đổi lại là trước kia, nếu có người muốn nàng tưởng tượng mình cầm một tiểu đao chặt cây gỗ lớn, nàng chắc chắn sẽ cười người đó điên rồi. May mà Răng Nanh có đặc tính cực kì sắc bén nên nàng mới có thể làm nhẹ nhàng như vậy.
Nàng bay lên đá một cước vào cây khô, tư thế cực kì thô bỉ, chỉ có điều hiệu quả lại rất tốt. Cây khô gào thét một tiếng rồi ầm ầm đổ xuống!
Tiếp theo nàng cũng làm tương tự như thế chặt thêm mười gốc cây thông khổng lồ, lúc này mới dừng tay thu chúng vàoThần Ma Ngục.
Đúng vậy, nếu mấy ngày tiếp theo muốn nghỉ đêm trong đại lao, như vậy dù thế nào cũng phải để mình ngủ thoải mái một chút. Nàng tính xây thêm một căn nhà gỗ nhỏ trong tầng thứ năm của Thần Ma Ngục để làm khuê phòng của mình. Công trình vĩ đại như vậy tất nhiên không cần nàng phải ra tay, mà do đại tổng quản trong ngục -Trường Thiên làm.
Bởi vì gần đây năng lực thẩm mỹ của nàng không được tốt lắm, cả ngày nàng ngồi trên lưng ngựa nghĩ kết cấu nhà gỗ.Hiện tại vào Thần Ma Ngục đưa bức tranh cho hắn nhìn. Kết quả hắn chỉ nhìn thoáng qua thành quả tâm huyết của nàng, cau mày nói: “Ồn ào, đi ra ngoài lên đường đi. Trong đêm sẽ xây xong.”
Nàng cũng không nặng bên này nhẹ bên kia nên hỏi Ôn Lương Vũ có muốn xây một căn nhà hay không? Người kia lắc đầu như trống bỏi nói: “Ta cơ hồ không cần ngủ, cám ơn ý tốt của Ninh cô nương.” Nói giỡn, hắn cũng không dám để cho Trường Thiên đại nhân xây phòng cho hắn, hơn nữa còn ngủ cách vách với Ninh Tiểu Nhàn.Tính mạng này của hắn thật vất vả mới mò trở lại được, đáng giá quý trọng a.
Ninh Tiểu Nhàn âm thầm tặc lưỡi. Cho dù là một bán yêu tinh lực cũng cao hơn nàng. Khó trách Ôn Lương Vũ còn nhỏ tuổi mà kiến thức lại uyên bác như thế, thì ra hắn ít ngủ, vậy so với người bình thường mỗi ngày có thể có thêm bảy tám giờ để đọc sách rồi.
Từ lúc nàng đi từ hồ lớn ra ngoài đã hai ngày, hôm nay đã rời khỏi phạm vi của Nham thành, dần dần không còn dấu vết con người, thay vào đó chung quanh vang lên tiếng côn trùng và tiếng thú rống. Trước đó, nàng đều đi theo thương đội, cho tới bây giờ cũng không có kinh nghiệm một người đi lại nơi hoang dã, trong lòng có chút sợ hãi, rốt cục cũng cảm nhận được các loại bất tiện khi một ngườiđộc hành. Đầu tiên tất nhiên là không có ngựa xe để ngồi, không thể làm gì khác hơn đành thúc giục con ngựa già đi về phía trước.
Tiếp theo an toàn của bản thân có thể phải lo lắng. Gió thổi trong rừng vang lên tiếng ô ô giống như quỷ thần khóc đêm, hơn nữa sau khi mặt trời lặn lại càng thêm dọa người. Nàng từng oán trách với Trường Thiên, kết quả nam nhân này chỉ nói một câu nàng lập tức ngậm miệng: “Ngươi hi vọng nơi này yên tĩnh giống như đáy sông sao?”
Yên tĩnh giống như đáy sông sao? Hay là thôi đi, so sánh với đại khủng bố ở dưới nước trốn không thể trốn, tránh không thể tránh thì dường như âm thanh kì quái trong rừng còn thân thiết hơn không ít. Aizz, Trường Thiên Quân thật hiểu được nghệ thuật an ủi người!
Hắn còn nhắc nhở nàng: “Rời xa nơi người ở cũng là rời xa tai mắt của Phủ Phụng Thiên.” Yêu quái thích ở nơi dã ngoại, tuy tính cách hơi quái gở nhưng sẽ không tùy ý bị người ta sai khiến. Nàng có thể chạy trốn tới nơi này ít nhất đã thành được một nửa, mục tiêu vĩ đại thoát là khỏi Phụng Châu.
Kỳ thật nàng có thể an toàn không cần lo lắng đi lại hai ngày nay, có liên quan tới việc hai tiểu bức yêu vất vả chăm chỉ làm việc. Trường Thiên biết rõ cặp sinh đôi này không có yêu khí, lại có sở trường che giấu hành tung cho nên đã sai chúng ra ngoài trinh sát. Một chiêu này đi rất đúng, hai tiểu yêu mang theo nàng cẩn thận từng chút một tránh được địa bàn của nhiều yêu quái, không bị kinh sợ, nguy hiểm rời xa.
Dọc theo đường này cũng gặp không ít dã thú, chỉ có điều cảm giác của Trường Thiên cực kì nhạy bén nên phần lớn đều có thể tránh được. Song vào xế chiều, nàng vẫn bị một đám sói Thanh Bì theo dõi gần nửa ngày, đi theo khoảng cách gần trăm dặm.
Khứu giác loài chó cực kì nhạy bén, không biết từ lúc nào đã bao vây nàng. Những con sói này mỗi con đều cỡ một con bê con, trong mắt phát ra ánh sáng màu xanh. Bây giờ đang là mùa thu, da lông trên rất nhiều thân sói đang thay lông, lắc lư mắc trên người chúng trông cực kì xấu xí, đây là thay bộ lông dày cho việc thoát khỏi quần áo mùa hè chuẩn bị vào đông, dù sao ngày mùa thu trong núi ngắn hơn, giá lạnh đến nhanh như sét đánh cũng không kịp bưng tai.
Ôn Lương Vũ nghe nói bầy sói đuổi theo Ninh Tiểu Nhàn, lông mày nhíu chặt. Mùa thu bầy sói hoạt động mạnh và hung mãnh nhất, bởi vì sợ sau khi mùa đông đến, có thể bắt không được nhiều con mồi, cho nên trước đó, bầy sói muốn nuôi thân thể mình béo mập cường tráng, như thế mới có thể chống cự sống qua mùa đông, đến đầu mùa xuân sang năm mới có thể lớn hơn mấy phần.
Thế giới này có yêu quái sinh sống, chớ nói tới con người nghiêm khắc, động vật cũng không dễ sinh tồn. Đám sói này thường ngày ở trong rừng trôi qua cực kỳ thoải mái, áp dụng chiến lược lớn nhỏ ăn sạch, nhỏ như lợn con, chuột, báo, thỏ cũng không bỏ qua, lớn như hổ báo bị thương hoặc già yếu, nói không chừng chúng cũng dám tới vật lộn đọ sức. Nhìn thấy nàng là một nữ nhân cưỡi một con ngựa già lại mang theo hai đứa trẻ lên đường, sao có thể chịu bỏ qua thức ăn thơm ngon nhiều nước như vậy?
Loại động vật này tứ chi như cán vừng, trên chân có đệm êm, lúc chạy trốn như dẫm lên lò xo không tốn sức chút nào, lại yên tĩnh không tiếng động, chiến đấu thiên về khoảng cách dài. Nếu theo dõi nàng, đám sói này sẽ không nhanh không chậm theo sát phía sau nàng, không quá gần cũng sẽ không để khoảng cách quá xa, xem ra tính tấn công khoảng cách xa. Có vài lần nhìn như đã bỏ rơi bọn chúng nhưng đợi lúc nàng dừng lại cho con ngựa uống nước ăn cỏ, mấy bóng dáng quỷ mị sẽ xuất hiện trong tầm mắt khiến nàng không thể làm gì khác phải cưỡi ngựa tiếp tục đi.
Đây là chiến thuật mệt mỏi của bầy sói thường dùng, làm phiền khiến con mồi ăn uống ngủ nghỉ cũng không được yên ổn, cuối cùng bị bọn chúng tươi sống mài chết. Loại chiến thuật này có thể đem thương vong đối phương giảm đến thấp nhất, chỉ có điều hơi tốn thời gian lâu một chút, nhưng không sao, bọn chúng có rất nhiều kiên nhẫn. Trước mắt ngựa già kia vừa mập vừa chậm cũng đủ ăn ba bốn ngày rồi, đáng giá đợi chờ, tuy nữ hài và hài tử ngồi trên ngựa không có nhiều thịt nhưng thoạt nhìn rất ngon miệng, sau khi ăn xong có thể làm món điểm tâm cũng được. Đối với thức ăn, bọn chúng chưa bao giờ kén