Nàng thật sự muốn té xỉu nha.Tên nam nhân hoặc yêu quái kia lại biết dùng một đóa hoa sen luyện thành pháp khí đối địch? Người này có nhiêu lẳng lơ và tự luyến chứ?
Mắt thấy trường đao của mã tặc sắp chém tới người hắn.Yêu quái xinh đẹp không chút hoang mang nâng tay lên, thổi một hơi thật dài lên hoa sen. Hình ảnh đó tựa như một cô bé ba, bốn tuổi thổi bay cây bồ công anh trong tay, xinh đẹp vô cùng.
Chỉ có điều, hiệu quả tất nhiên không đơn thuần như vậy. Cánh hoa sen có thể bay lên giống như cây bồ công anh, bị gió lớn cuốn lên giống như bông hoa đang nhảy múa đầy trời!
Trước đống lửa đen tối, có vô số cánh hoa sen hồng đón gió nhảy múa, mỗi một cánh đều phát ra ánh sáng lung linh trong suốt, một màn này quả thực rất đẹp. Ninh Tiểu Nhàn thấy vậy trợn mắt há hốc mồm. Sau đó nàng mới phát hiện, yêu nam kia cũng không phải bắn tên không đích.
Tất cả một vùng cánh hoa theo gió bay lên hết sức dịu dàng thăm hỏi cổ họng một tên mã tặc. Sau đó động tác người kia cứng ngắc rồi mềm nhũn té xuống. Có mấy tên duỗi tay đỡ cổ họng của mình, “khanh khách” hai tiếng, rốt cục vẫn một chữ cũng không nói được, vẻ sợ hãi và hối hận trước khi chết đọng lại trong mắt.
Chỉ có hai, ba hơi thở, doanh trại đã nằm đầy người. Hơn ba mươi nam nhân vốn long tinh hổ mãnh, hiện tại đã biến thành thi thể không có sự sống. Ngày mai, bọn họ sẽ trở thành bữa tiệc lớn cho động vật hoang dã.
Cánh hoa nhảy múa như có linh tính, nhẹ nhàng tụ lại trong tay nam tử xinh đẹp, một lần nữa hóa thành đóa sen hồng nở rộ. Ninh Tiểu Nhàn mắt tinh nhìn thấy mỗi một cánh hoa sen hồng đều bóng loáng như mới, tuyệt đối không dính chút máu nào.
“Đây không phải là cánh hoa.” Trường Thiên đột nhiên nói: “Ngươi nhìn cổ họng của thi thể.”
Nàng theo lời cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy bất kỳ bên ngoài thi thể nào, vết thương trên cổ họng đều cháy đen.
Trường Thiên lạnh lùng nói: “Đóa hoa sen này là sen hồng nghiệp hỏa trong luyện ngục tinh luyện mà thành, đả thương hồn phách, là ngọn lửa cực kì ác độc. Tiểu yêu quái này lại dung hợp bổn mạng chân hỏa và Sen Hồng Nghiệp Hỏa. Cũng là loại người ác độc!”
Hắn đánh giá như vậy đã cực cao! Trong lòng nàng cũng đang khinh bỉ nam tử áo đỏ kia. Nghiệp hỏa tất nhiên là loại lửa vô hình, tên đó lại cứ biến nó thành hình dáng sen hồng, quả nhiên là rắm thúi +2, tự luyến +2!
Dĩ nhiên, hiện tại quan trọng nhất là nàng còn sống! Hiển nhiên cánh hoa hồng liên kia tuân theo ý chủ nhân, tránh thân thể của nàng, không hề đụng tới một cọng tóc gáy nào của nàng.
Xem ra, yêu quái này cũng tự hiểu rõ thị phi. Trong lòng nàng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần chịu nghe tiếng người, tỷ lệ nàng thuyết phục để đối phương lung lay tha cho mình một mạng lại lớn mấy phần.
Lúc trước doanh trại còn đứng hơn ba mươi tên đại hán quả thật có chút chật chội.Chỉ có điều bây giờ lại có vẻ cực kì lạnh lẽo thê lương. Bởi vì còn có thể đứng yên chỉ có ba người.Trừ nam tử xinh đẹp và Ninh Tiểu Nhàn thì chỉ có thủ lĩnh đám mã tặc – Nhậm béo còn sống.
Tất nhiên đó là do nam tử xinh đẹp cố ý giữ lại hắnkhông giết. Lúc này trên mặt hắn đổ đầy mồ hôi lạnh. Nụ cười kiểu phật di lặc đã sớm biến mất. Hơn ba mươi huynh đệ trong nháy mắt toàn bộ mất mạng, hắn phải cắn chặt hàm răng mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng.
“Yêu quái!” Hắn cũng không ngốc, đoán được người một lời không hợp lập tức ra tay giết người tất nhiên là đại yêu đáng sợ rồi. Hắn cũng biết đối phương giữ cho mình sống, hiển nhiên là muốn tìm đồ. Quả nhiên nhìn yêu quái áo đỏ thu hồi pháp khí giết người xong, tùy ý đi tới trước mặt hắn: “Đồ của thương đội ở đâu?”
Tay hắn run run chỉ chỗ mình vừa ngồi. Nơi đó một bao tải lớn, bên trong là đồ giết người cướp của.
Yêu quái kia quay đầu liếc bao tải rồi hỏi: “Đều ở nơi này, không có bỏ sót?”
Nhậm béo vội vàng lắc đầu.
“Ngươi xác định?”
Hắn gật đầu như băm tỏi, tiếng nói thều thào: “Xác định, rất xác định!”
Yêu quái kia cười một tiếng: “Ừ, rất tốt. Như vậy, ngươi vô dụng rồi.”
Sắc mặt Nhậm béo thay đổi, không đợi tiếng cầu xin tha thứ của hắn phát ra, yêu quái kia duỗi tay trái hóa chưởng thành quyền. Chỉ nghe”răng rắc” một tiếng, cổ của Nhậm béo gập sang một bên. Nhìn góc độ vặn cong hiển nhiên không thể còn sống.
Người này, thật ác độc!
Từ lúc cổ Nhậm béo phát ra tiếng, Ninh Tiểu Nhàn đúng lúc run lên, nàng cúi đầu ôm lấy hai tiểu bức yêu, cả người run cầm cập. Hai tiểu yêu trong ngực run rẩy rất lợi hại cũng không phải giả vờ. Đại yêu quái trước mắt không thu liễm yêu khí, bọn chúng có thể cảm nhận được hơi thở cường đại trên người đối phương.
“Ngươi.”Rốt cục tên yêu quái chuyển sang hướng nàng, trong giọng nói không nghe ra tức giận hay vui vẻ: “Không phải ngươi ở cùng một chỗ với bọn họ sao, vì sao nhắc nhở ta?”
Lúc này mới nàng ngẩng đầu liếc hắn một cái, lập tức lại cúi đầu nói: “Vị công tử này, ta không cùng một đường với bọn họ. Tối hôm qua ta và hai đệ đệ bỏ lỡ nơi ở trọ, lại bị bầy sói đuổi theo, thấy nơi này có ánh lửa nên tới đây xin ở nhờ, nào biết bọn họ không phải người tốt!” Ồ, đôi mắt yêu quái kia lại là màu đỏ sậm, ở trong đêm nhìn không rõ lắm.
“Ngựa của chúng ta còn buộc ở bên kia.” Yêu quái áo đỏ theo tầm mắt của nàng nhìn sang, quả nhiên thấy bên cạnh đám ngựa cao to đứng một con ngựa già yếu đuối, cực kì bắt mắt. Ngựa già vừa tới doanh trại đã bị đồng loại to lớn đá cho vài cái, đành phải lẻ loi đứng một bên, hiện tại đang sợ hãi, buồn bã cúi đầu.
Vì vậy, yêu quái này nhẹ nhàng”Ừ” một tiếng, biết nàng không có nói dối. Nếu không mã tặc luôn binh quý thần tốc sao lại có thể mang theo cái con ngựa sắp chết đó.
Nàng thành khẩn nói: “Nhờ có công tử đuổi tới, nếu không người đó …” nàng đưa tay chỉ một thi thể có khuôn mặt dữ tợn trên mặt đất nói: “Người đó đã khinh bạc ta rồi!”
Yêu quái áo đỏ mỉm cười, xem ra trong lòng rất hưởng thụ, sau đó đi tới chỗ bao tải, đồ bên trong loảng xoảng rơi