Editor: Khuê Loạn
Beta: Tiểu Tuyền
Trong một Phụng Châu nho nhỏ, lại có thể đồng thời xuất hiện hai nữ nhân bí ẩn giống hệt nhau sao? Cách giải thích hợp lý nhất, chính là các nàng vốn là một người!
Là nàng ta trợ giúp Ôn Lương Vũ rời khỏi Nham Thành, tránh được sự đuổi giết dọc đường, thậm chí khi ở trước mặt Đại Yêu Luyện Thần kỳ như hắn cũng có thể mặt không đổi sắc tim không đập nhanh! Chưa kể, nhịp tim đập và hơi thở của nàng ta chậm hơn nhịp bình thường, hơn một trăm nhịp mới thở một lần, mà tim đập chỉ có chín mươi nhịp, chắc là người có mang bí thuật.
Nhưng mà, dưới động đá vôi trong Ôn phủ, quái vật trong nước kia vô cùng cường đại, lại có lợi thế địa hình, cho dù tu sĩ Kim Đan kỳ rơi vào trong nước, cũng không chạy thoát khỏi miệng nó. Cô nương này cũng chỉ là một người phàm, sao có thể chạy trốn khỏi nó được? Dọc con đường này, không một ai thấy bóng dáng Ôn Lương Vũ đâu, Phủ Phụng Thiên thế lực lớn mạnh cỡ nào, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, hắn đã dường như đã sai người lật tung từng ngóc ngách có thể giúp cho bán yêu ẩn náu trong Phụng Châu, thậm chí mỗi tòa nhà trong Nham thành cũng bị lật đến tận đáy. Rốt cuộc nàng ta đã giấu đi đâu? Có phải Ôn Lương Vũ vẫn còn được giấu trong Phụng Châu hay không?
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy thú vị.
Nếu trước hôm nay, nói không chừng hắn sẽ cảm thấy bị lừa gạt, sau đó giận tím mặt, dùng các loại thần thông đi tìm nàng. Còn bây giờ thì sao…
Lão đầu ở nhà kia hoa mắt ù tai, tối hôm qua mắng hắn làm việc bất lực, đã giao lại chuyện truy tìm mầm linh trà cho đại ca đi làm, ngược lại hắn điều đi đến khu vực cân đối với Tiên phái. Ha ha, lão đại mơ tưởng nhận được tin tức từ hắn, tất nhiên sẽ không nghĩ ra trên người Ninh Tiểu Nhàn lại có nhiều bí mật như vậy, cho nên con đường truy tìm càng lúc càng sai.
Những việc này thì có liên quan gì đến hắn? Hắn chỉ cần ngồi một bên xem rồi chê cười thôi. Về phần Ninh Tiểu Nhàn và Ôn Lương Vũ, vẫn nên mau chóng đi tìm mới được. Bảo vật như linh trà, giữ trong tay ai thì người đó sẽ có quyền chủ động. Chờ hắn làm xong việc trở lại, sẽ phải tự mình đi tìm nàng ta.
Hiện tại, người biết thân phận của Ninh Tiểu Nhàn. Chỉ còn lại một người –
Đát Tử.
Trong trò chơi này, nếu như mọi người muốn đùa bỡn chơi đùa với nhau, không xấu xa là không được.
Hừ, không cần để cho ả sống thêm.Là người lão đầu tử phái đến thì sao chứ? Hắn vẫn sẽ có biện pháp trừ bỏ tận gốc.
*************
Trường Thiên kéo Ninh Tiểu Nhàn vào trong Thần Ma ngục. Ở tầng dưới cùng chỉ có hai người bọn họ và một lò luyện đan, không thấy Ôn Lương Vũ.
“Hắn đâu?”
“Bị ta ném xuống tầng thứ năm rồi.” Trường Thiên vẻ mặt nghiêm túc, “Ta hỏi ngươi, ngươi định làm gì với Ôn Lương Vũ bây giờ?”
Vấn đề này đã quấy nhiễu nàng nhiều ngày rồi, chỉ vì gần đây mệt mỏi nên vẫn không có thời gian nghĩ thỏa đáng. Ban đầu nhất thời kích động cứu Ôn Lương Vũ ra khỏi Nham thành, nàng đương nhiên là người giàu lòng nhân ái rồi. Mầm linh trà mà cả thế giới đều mơ ước bị nàng đút túi, bị Phủ Phụng Thiên thế lực gần bằng tiên yêu truy đuổi vô tận.
Người thì cứu ra rồi, sau đó thì sao? Mèo yêu A Hoa không phải là thú cưng, Ôn Lương Vũ đương nhiên cũng không phải. Nàng không thể nào nhốt hắn trong Thần Ma ngục vĩnh viễn. Như thế thì có khác gì ngồi tù đâu?
“Ngươi có biện pháp gì tốt?” Hai mắt nàng sáng bừng nhìn hắn. Trường Thiên nói đến vấn đề này, có nghĩa là hắn đã có cách giải quyết.
Đúng là thông minh. Hắn lắc đầu nói: “Mấy ngày gần đây ta đã kiểm tra bản lĩnh của hắn. Phát hiện hắn rất có thiên phú về trận pháp.”
Chẳng trách mấy ngày trước, hắn bảo nàng đi lấy ít đá mang vào. Mấy ngày nay, nhìn thấy hai người cứ người tới ta lui trên sa bàn, tính tính toán toán, vô cùng bận rộn, nàng đứng xem, được nửa khắc đồng hồ đã thấy mí mắt đánh nhau rồi. Cực kỳ nhàm chán. Nàng đọc sách, học khoa học tư nhiên cũng được coi là giỏi, đối với nhân tài của phái lý luận và kỹ thuật vẫn luôn bội phục sát đất. Nhìn thấy hai người này trình diễn khí thế ngất trời, nàng cũng lười để ý, dù sao nàng xem cũng không hiểu!
Nàng biết lúc Ôn Lương Vũ còn ở trong phủ thành chủ, chỉ bằng mấy loại trận pháp không trọn vẹn hoàn toàn, đã có thể giấu tiểu viện của mình chặt chẽ như thế. Càng đáng quý hơn nữa, là hắn lại có thể bổ sung và cải tiến mấy cái trận pháp thô thiển kia. Tạm thời không đề cập đến hiệu quả cuối cùng như thế nào, cái này nói lên điều gì? Nói rõ hắn ít nhất hiểu rõ hoàn toàn nguyên lý của trận pháp và tính toán kỹ càng!
Cõi đời này, biết vật mà không hiểu giá trị, là bình thường đối với loài người và tu sĩ. Dùng lời lẽ hoa mỹ mà nói, chính là chỉ nhớ ký tự, không hiểu quy luật. Tầm tiên vấn đạo, thật ra cũng chỉ là tìm hiểu thiên cơ, là một loại thủ đoạn tính toán thiên ý, làm khó vô số kẻ kế nghiệp sau này.
“Ta lấy ra mấy trận pháp bậc trung, dù hắn chưa gặp qua nhưng tốc độ nghiên cứu còn nhanh hơn ta tưởng tượng. Còn với thượng cổ hung trận như Thập Tuyệt Diệt Ma Trận lại cũng có thể xem một trăm mà hiểu được một hai phần.” Trường Thiên trầm ngâm một hồi, nói: “Thiên phú như Ôn Lương Vũ, đặt ở thời thượng cổ cũng là nhân tài hiếm thấy. Có điều hắn lại là bán yêu, cứ thế mai một, thật sự đáng tiếc.”
Nhưng mà? Nàng dường như đoán được chút gì đó, trong lòng không khỏi mừng thay cho Ôn Lương Vũ. Trường Thiên vừa nghiêm khắc vừa kiêu ngạo, đây đúng là lời khen cao nhất mà hắn nói ra từ trước đến nay, mặt khác, có thể làm cho hắn đánh giá cao như vậy, nói rõ bản thân Ôn Lương Vũ đúng là một hạt giống tốt, tốt đến mức khiến cho Trường Thiên tiếc tài.
“Ngươi muốn giúp hắn một tay?”
“Ừ. Còn nhớ Bán Yêu Hoán Huyết Thuật mà ta và ngươi đã nói không?”
Nàng dĩ nhiên là nhớ. Hoán Huyết Thuật bí truyền từ thời thượng cổ, có thể giúp nửa người nửa yêu cải tạo thành thuần người hoặc thuần yêu. Chỉ là, hiện tại Trường Thiên thần lực suy yếu, có thể chịu được sự tổn hại như thế sao?
“Một mình ngươi thì cần phải hao tổn bao nhiêu thần lực?
“Không nhiều lắm. Nhưng bí thuật này yêu cầu lực khống chế đối với thần lực rất cao, hơn nữa lại tốn nhiều thời gian, cần khoảng mười hai canh giờ.”
“Á. Ta ở đây xem ngươi thi triển pháp thuật không được sao?” Nàng rất là tò mò về cái gọi là bí thuật thượng cổ nha.
“Không được!” Nhận