Không việc gì, cùng lắm thì tối nay không được vào Thần Ma ngục thôi, tiểu viện này thoạt nhìn không tệ, lão rùa thần chắc sẽ đồng ý chứa chấp nàng mấy đêm thôi.
Lão rùa thần này làm như biết nàng có thể làm chủ thay Trường Thiên, nghe vậy thở dài một hơi nói: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt! Các ngươi chờ đấy, ta đi lấy hạt châu. Tiểu nha đầu, ngươi không cần phải lo lắng, chúng ta từ xưa đến nay vẫn luôn đấu võ mồm như vậy đấy. Ừm, nếu không chê, ngươi ở chỗ này của ta mấy ngày cũng được?”
Ninh Tiểu Nhàn vội vàng gật đầu, ở lại nơi non sông nước biếc trong mộng này nhất định sẽ rất an nhiên, nhưng mà: “Đây không phải là huyễn trận sao?”
Lão rùa thần chớp mắt vài cái: “Là thật lại là ảo, ai có thể hiểu rõ được đây?” Ha ha hai tiếng, hắn lại biến mất.
“Trường Thiên ——-” nàng bắt đầu làm nũng, kết quả trong Thần Ma ngục không có chút tiếng động nào, chắc là chính chủ đang tức giận đến không thèm để ý đến nàng. Nàng gào thét vài câu, Cùng Kỳ mới lén lút nói: “Nữ chủ nhân, ngàn vạn lần chớ vào, đại nhân bạo nộ rồi. . . . . . Ôi!” Nó còn chưa nói xong đã gào một tiếng thảm thiết, chắc bị Trường Thiên lấy ra trút giận rồi.
Nàng đảo đảo mắt, lại nói: “Trường Thiên, lão rùa thần đã sống đến mấy vạn tuổi, tại sao thần niệm lại có dáng vẻ thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, so ra còn trẻ hơn ngươi?”
“Hắn còn lớn hơn ta một vạn tuổi!” Trường Thiên quả nhiên bị mắc lừa: “Lão bất tử kia chỉ thích giả vờ trẻ trung!” Sau đó hắn tỉnh ngộ ra mình không nên nói tiếp, nên lại nặng nề hừ một tiếng.
Nàng vội vàng đưa bậc thang ra cho hắn xuống: “Nếu không, bây giờ ngươi cứ đồng ý trước, sau đó giết chết người kia, dù sao lão rùa thần kia cũng không biết đâu.”
Kết quả hắn phủ quyết luôn: “Bổn quân nhất ngôn cửu đỉnh, sao có thể không tuân thủ lời hứa được?” Hắn cũng biết, nha đầu này là thật lòng muốn tốt cho hắn. Nhưng lão rùa thần muốn hắn tha cho người kia, mình sao có thể cam tâm? !
Ninh Tiểu Nhàn nói sang chuyện khác: “Lão rùa thần này rất lợi hại đúng không? Ôn Lương Vũ bái lão ta làm thầy, có thể học được trận pháp thượng cổ sao?” Đáp án có liên quan mật thiết đến Ôn Lương Vũ. Hắn vội vàng xoay người lại, đôi mắt trông mong nhìn Ninh Tiểu Nhàn.
Trường Thiên cúi đầu hừ một tiếng: “Tu vi cao thâm, nhưng tiên pháp đúng là cặn bã! Hắn chỉ có kỳ môn độn giáp và trận pháp ngũ hành là lấy ra dùng được!”
Cái này nàng có thể hiểu được. Rùa nha, bản tính không nặng về tấn công, trận pháp cũng là một loại thủ đoạn phòng ngự chứ sao.
Chỉ nghe hắn lại nói: “Ngươi cũng biết Lạc Thư chứ?”
“Ừm, có nghe nói.”
“Lạc Thư còn có tên là Quy Thư, chính là thứ Long Quy vượt sông đưa cho Phục Hi. Trên mai của hắn đã có sẵn Lạc Thư, kết cấu gồm chín và một, trái ba phải bảy, hai bốn trên vai, sáu tám trên chân, năm ở giữa, ngũ phương đều là số dương, bốn góc là số âm, tiếp xúc với cửu cung. Sau đó thôi diễn ra tiên thiên bát quái, là căn nguyên của trận pháp. Ôn Lương Vũ bái hắn làm thầy, có thể nói là may mắn cực kỳ to lớn!”
Hắn nói chuyện chậm rãi. Những từ ngữ này tách ra thì nàng hiểu, nhưng lúc kết hợp lại với nhau thì rốt cuộc là có ý gì? May mà nàng cũng không có ý định nghe hiểu, chỉ cần nhớ kỹ rồi thuật lại cho Ôn Lương Vũ nghe lại là được. Chỉ thấy con chồn nhỏ này không ngừng gật đầu, tỏ vẻ thông hiểu, hiển nhiên là hiểu rõ nghĩa của câu đó.
Cho nên, thông minh như nàng lại bị hai sinh vật phi nhân loại này chèn ép sao? Cực kỳ buồn bực nha.
Lúc đang nói chuyện, lão rùa thần trở lại, vẫn “bụp” một tiếng đột nhiên xuất hiện, trong tay cầm theo một cái lưới. Trong lưới quả nhiên có mười mấy hạt châu bóng loáng trong xoe, mỗi viên chỉ nhỏ bằng cỡ quả trứng chim bồ câu, tỏa ra vầng sáng màu trắng ngà.
“Đây chính là quy châu sao? Có vẻ. . . . . hơi nhỏ.” Lão rùa thần sảng khoái giao hạt châu vào trong tay nàng. Thứ này dường như lớn hơn trân châu mấy lần, trừ cái đó ra, không nhìn ra những nét đặc biệt khác. Lại nói, Long Quy thân hình khổng lồ như vậy, mà sao long châu lại nhỏ như vậy, có bình thường không?
Trong và ngoài Thần Ma ngục đột nhiên yên tĩnh lạ thường, làm nàng ý thức được dường như mình đã nói sai rồi.
Lão rùa thần lúng túng ho một tiếng, mới nói: “Tiểu cô nương, mỗi viên quy châu có đường kính tới năm trượng (mười sáu thước), chỉ sợ ngươi khó vận chuyển, nên ta đã thu nhỏ chúng lại rồi.”
Khóe miệng nàng mở ra, trân châu có đường kính tới mười sáu thước? Quả nhiên giá trị liên thành a!
“Cám ơn!” Nàng trịnh trọng tạ ơn. Có vật này, mạng của Trường Thiên tạm thời được bảo vệ.
Lão rùa thần trầm ngâm nói: “Thần lực còn lại trong quy châu cũng không nhiều lắm, dù sao đã tiêu hao khi phải duy trì thân thể khổng lồ này hơn một vạn năm. Nếu như có những cách bổ sung linh lực khác nữa, ngươi cũng không nên bỏ qua.”
Ninh Tiểu Nhàn hiểu. Quy châu này mặc dù tốt, nhưng cũng chỉ là kế sách tạm thời, dù sao dùng đồ vốn có vẫn tốt hơn. Chi bằng nghĩ thêm cách khác, đảm bảo thần lực của Trường Thiên có thể bù đắp được với tốc độ hao tổn, thì mới không còn buồn phiền nữa.
Mấy người thương lượng, sau này Ôn Lương Vũ ở lại đây, nghe lời lão rùa thần dạy bảo. Mặc dù hắn vẫn chưa thể hóa hình, nhưng bản lĩnh của thần thú thượng cổ lớn cỡ nào, có khi lại có cách giúp hắn hóa hình sớm. Chưa kể lão rùa thần này càng thêm trâu bò, bởi vì nguyên nhân hắn dựa vào bản thể của mình. Hóa thân mặc dù thuận tiện, nhưng dù có thực lực của thần tiên, vẫn còn phải dùng bản thể. Ninh Tiểu Nhàn vẫn chưa yên tâm, lại lấy không ít linh thảo trân quý trên Tức Nhưỡng tặng cho Ôn Lương Vũ sử dụng.
Đối với Ôn Lương Vũ mà nói, giờ phút này hắn bị khắp thiên hạ truy nã, ở trong bụng con rùa thần này chính là nơi an toàn nhất, chỉ sợ ở bên ngoài trên trời dưới đất đều muốn tìm thấy hắn. Huống chi hắn bây giờ đã hoán huyết thành công, biến thành thân yêu quái thuần khiết, chỉ sợ với tài liệu trong tay Mịch La, cũng mới chỉ cập nhật hắn là bán yêu mà thôi. Cho nên, đại khái là hắn có thể toàn tâm nghiên cứu trận pháp.
Lão rùa thần cũng nhiệt tình muốn mời Ninh Tiểu Nhàn ở lại chỗ này mấy ngày. Còn chưa đợi nàng đồng ý, lão rùa thần này đã nháy mắt vài cái nói: “Có khi dốc hết sức đi về phía trước chưa chắc đã là chuyện tốt. Tiểu cô nương đã chọc không ít phiền toái đi, sao không tránh gió