Editor: Tran phuong
Beta: Tiểu Tuyền
“Ngươi quả thật có bản lĩnh, bỗng nhiên mất tích mấy ngày, mãi cho đến hôm nay ta mới tìm được. Ngươi nói xem nên bồi thường sự lãng phí thời gian của ta thế nào?” Đôi mắt hoa đào của hắn liếc qua, người không biết còn tưởng hắn đang liếc mắt đưa tình. Chỉ có Ninh Tiểu Nhàn biết, nhân phẩm người này ác liệt vô cùng, hiện tại chẳng qua chỉ là mèo vờn chuột thôi, nàng chính là con chuột kia: “Ninh cô nương?”
Đã lâu rồi không có ai lừa gạt hắn như vậy.
Nàng rốt cuộc thở ra một hơi, buông bỏ ngụy trang: “Ngươi muốn tìm ta hỏi nơi ở của Ôn Lương Vũ đúng không?” Nếu đối phương đã nhận ra mình, đơn giản thức thời một chút là được rồi.
“Vốn là thế.” hắn mạn bất kinh tâm nhìn bò cạp yêu còn đang co giật: “Nhưng thấy màn tỷ đấu vừa rồi, ta càng muốn biết……..”
Hắn chỉ vào Răng Nanh trong tay Ninh Tiểu Nhàn, trịnh trọng hỏi: “Chủy thủ này ngươi làm sao lấy được?”
Nói ra lời này tất cả sự lười nhác của hắn đều đã thu hồi, lần đầu tiên sống lưng thẳng tắp, sắc mặt chăm chú.
Nguy rồi, Răng Nanh bị hắn nhìn thấy! Hai tay nàng co lại, sau đó mới bất tri bất giác nhớ ra pháp khí này là dùng nanh của chân thân Trường Thiên chế tạo, dưới tình huống bình thường tuyệt đối sẽ không cho người phàm cầm nhưng vì sao Mịch La lại xem trọng Răng Nanh như vậy?
Nàng cố trấn định: “Ngươi nói cho ta biết trước, nàng bị làm sao vậy?” Nàng đưa tay chỉ con bò cạp lớn.
“Nàng phản bội ta. Ta liền đưa nàng tới đây, nói cho nàng biết, nếu có thể đánh bại ngươi thì sẽ có đường sống, sau đó ta đánh nát nội đan của nàng ta.” Mịch La lộ vẻ bất mãn: “Nào biết năng lực của nàng ta lại kém như vậy, còn bị một cô nương người phàm đánh bại. May là nàng ta sắp chết nếu không mặt mũi của ta cũng bị nàng ta làm mất hết.”
Đáy lòng Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên nổi lên hàn ý. Việc Đát Tử dò xét tin tức ở sau lưng Mịch La rốt cuộc vẫn bại lộ, vì vậy mới bị hắn phá thần thông ném ra làm quân cờ khảo nghiệm mình. Nội đan của yêu quái nếu bị đánh vỡ sẽ mất hết linh trí, năng lực giảm nhiều, biến thành dã thú thuần túy. Đát Tử biến thành bò cạp yêu nên trong đầu đại khái chỉ nhớ rõ Ninh Tiểu Nhàn là đầu sỏ khiến mình lâm vào tình trạng này, vì thế mới động thủ liều mạng như vậy?
Hình người của Đát Tử là một cô gái tươi đẹp như thế, nhất định cũng từng khóc lóc đau khổ cầu xin, Mịch La lại thờ ơ bỏ mặc. Hồ yêu này lòng dạ thật cứng rắn. Bản thân mình còn lừa gạt hắn, vậy sẽ có thể có kết cục tốt sao?
Sinh mệnh bò cạp lớn tràn đầy, đến giờ vẫn còn két két rung động, Ninh Tiểu Nhàn không đành lòng nói: “Nàng thực sự đã thua, ngươi hãy tiễn nàng một đoạn đi.” Aizzz, đột nhiên nảy sinh cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
Mịch La cười cười: “Ngươi thật tốt bụng.” Ngón tay chỉ ra, một luồng ánh sáng hồng từ tay áo bay ra, xuyên qua đầu bò cạp, rồi tự động quay về tay áo của hắn. Thứ này nhanh đến nỗi Ninh Tiểu Nhàn nhìn không rõ.
Bò cạp lớn rốt cuộc bất động, nhìn hắn giết yêu dễ dàng như cắt cỏ, trong lòng nàng càng không dậy nổi ý niệm phản kháng, trong mắt nhất thời lộ ra nản lòng, tuyệt vọng.
Mịch La thu hết nét mặt của nàng vào mắt. Không khỏi thỏa mãn trong lòng. Hắn cho bò cạp yêu công kích Ninh Tiểu Nhàn, cũng là muốn thăm dò bản lĩnh của người phàm này, về phương diện khác cũng có mục đích để nàng nản lòng thoái chí. Nàng mất rất nhiều công sức mới đánh bại bò cạp yêu, vậy mà Mịch La chỉ cần phất tay một cái đã giết được nó, đây là sự tương phản thực lực rất lớn.
Từ tình huống này có thể thấy cô nương Ninh Tiểu Nhàn này cũng là một nhân vật linh mẫn, khéo léo, nếu không đập vỡ tâm tư muốn phản kháng của nàng, không chừng lại xuất ra quỷ kế cong cong vẹo vẹo gì đó. Trước đó vài ngày nàng ngụy trang ở bên cạnh hắn lâu như vậy, hắn mới phát hiện ra đây là người phủ Phụng Thiên toàn lực tìm kiếm. Qua nhiều năm rồi, nàng là người đầu tiên khiến hắn ăn thiệt thòi thế này.
Nếu đã tiêu diệt ý chí chống cự của người này, vậy hình phạt cũng không cần dùng loại tốt nhất.
Hắn thu lại bộ dáng tươi cười, nghiêm mặt hỏi: “Được rồi, thời gian nói nhảm đã hết. Ta hỏi ngươi, chủy thủ này lấy được từ đâu?”
Tim nàng nhảy lên, nên trả lời thế nào đây? Nàng lâm vào khó xử, sự tồn tại của Trường Thiên không thể tiết lộ, bằng không sẽ phải khai ra bí mật lớn nhất là Thần Ma ngục!
Nàng tận lực khiến lời của mình đáng tin: “Ta lấy được trong một động nhỏ sau núi Xích Tiêu!” Công tác tình báo của hắn lợi hại như vậy, hắn đã sớm tra được nơi nàng xuất hiện sớm nhất là ở phụ cận phái Xích Tiêu đúng không? Kinh nghiệm cho nàng biết, nếu muốn khiến lời nói dối nghe thật một chút, thì phương pháp tốt nhất chính là cho một chút sự thật vào, nửa thật nửa giả.
“Hả?” hắn hăng hái bừng bừng “Bảo bối bực này sao dễ tìm thấy như vậy, không bằng ngươi chỉ chỗ để ta đi kiếm một hai cái về?”
Nàng cũng biết lý do này thực quá yếu, nhưng có biện pháp gì chứ? “Mịch La đại nhân, ta không lừa ngài. Ta chỉ là một phàm phu tục tử, làm gì có đại nhân vật nào nguyện ý đưa bảo vật cho ta?” Nàng hấp tấp nói, giống như đang sợ hãi. Lần này nàng không quên khiến nhịp tim cùng hô hấp tăng lên: “Có một hôm trời mưa liên miên, hôm sau ta lên núi Xích Tiêu hái măng, liền phát hiện trên núi bỗng nhiên xuất hiện một cái động. Ta sờ soạn đi vào, nhìn thấy bên trong đá có cắm một đôi chủy thủ!”
Phía sau núi Xích Tiêu quả thực có một cái động sâu thăm thẳm, cũng thực sự xuất hiện tình trạng sạt lở đất vào năm ngoái nhưng bên trong trống rỗng, gì cũng không có. Nếu hắn muốn điều tra thì cứ tự nhiên.
Khóe miệng hắn nhếch lên, đột nhiên nhảy tới gần, nắm lấy cằm của nàng. Ninh Tiểu Nhàn ủ rũ, hoảng loạn, lần này không thể tránh được.
Hắn giữ nguyên bộ dáng tươi cười, gằn từng chữ một: “Hiện tại ta còn khách khí nói chuyện với ngươi như vậy là vì mấy hôm trước ở trên bãi sông, ngươi giữ mặt mũi cho ta, ta nợ ngươi một