Editor: Tran phuong
Beta: Tiểu Tuyền
Ninh Tiểu Nhàn thầm nghĩ Đạm Đài Dực đúng là kẻ khiến người ta không còn gì để nói, Hồ đại mĩ nhân lại một mực thích hắn, thực quá kỳ quái: “Hồ … tỷ tỷ, gần đây có tin tức của Đạm Đài tiên nhân không?” Nàng thiếu chút nữa thì hỏi Đạm Đài Dực bao giờ xuất quan.
“Hắn bế quan rồi.” Vừa nhắc tới chuyện này mày liễu của Hồ Hỏa Nhi dựng lên: “Trước đó vài ngày ta mới nói với hắn trong tông mở tiệc thọ (mừng sinh nhật) cho ta kết quả hắn lại không đến, còn đi bế quan, thực tức chết ta!” Nàng nằm mơ cũng muốn dùng Lôi Linh Tiên quất lên người Đạm Đài, nhưng cứ thấy hắn là lại mềm lòng?
Ninh Tiểu Nhàn 囧: “Có người nói lúc Nham thành xảy ra chuyện Thanh Hư môn gặp bất lợi?”
“Đúng vậy. Nương theo sự kiện linh trà này thực lực Thanh Hư môn bị mấy đại tiên phái và yêu tông lần nữa chèn ép, đến Nham thành cũng không giữ được. Đạm Đài bế quan ra có thể sẽ áy náy muốn chết. Chiến lực của hắn ở Thanh Hư môn xếp hàng thứ nhất, lúc này nếu không phải hắn bế quan, môn phái cũng không rơi vào cục diện bị động như vậy.”
Ninh Tiểu Nhàn thầm thở dài. Đến Hồ Hỏa Nhi còn thấy rõ tình thế, hiển nhiên tình cảnh chuyển biến xấu của Thanh Hư môn là điều chắc chắn. Hôm nay môn phái này đã bị thế lực lớn diệt, sau này Đạm Đài Dực xuất quan biết việc này, chỉ sợ càng có ấn tượng kém với Hồ Hỏa Nhi.
Chỉ là: “Ta nghĩ Đạm Đài tiên nhân chưa chắc gì không thích tỷ, có thể ….. chỉ là trong lòng có điều lo lắng thôi.”
Mắt Hổ Hỏa Nhi sáng lên, vội la lên: “Ngươi nói thật?” Nàng khổ tâm theo đuổi Đạm Đài, chuyện này toàn bộ tiên phái, yêu tông của Nam Chiêm bộ châu đều biết. Bên ngoài coi chuyện này như chủ đề của mấy câu chuyện trà dư tửu hậu, chẳng lẽ nàng không biết sao?
Nàng tuy có huyết thống người Hồ, tính cách hào sảng nhưng dù sao vẫn là nữ nhi chưa gả, mỗi ngày bị bàn tán như vậy rất áp lực, có lúc cũng thấy mệt mỏi. Nàng tính tình cao ngạo, qua lại với các nữ tiên rất ít. Bình thường đâu có ai thảo luận vấn đề này với nàng?
Ninh Tiểu Nhàn trầm ngâm nói: ” Mặc dù ta không biết Đạm Đài tiên nhân vì sao trốn ngài nhưng nếu Đạm Đài không thích ngài thì sớm đã trực tiếp từ chối rồi.” Trên đời này cũng có một loại nam nhân giống con rùa rụt đầu: “Đề nghị của ta là tạm thời bỏ mặc ngài ấy một khoảng thời gian đã. Ngài không đi tìm Đạm Đài nữa, xem phản ứng của ngài ấy.” Nếu không thích thật thì nam nhân này không cần cũng được.
Hồ Hỏa Nhi thất vọng nói: “Bình thường hắn không phản ứng gì với ta, hiện tại nếu ta không đi tìm hắn chẳng phải đúng với mong ước của hắn sao?”
Ninh Tiểu Nhàn đỡ trán: “Tỷ tỷ, nữ theo đuổi nam chỉ cách một tầng lụa mỏng. Ngài theo đuổi Đạm Đài tiên nhân nhiều năm như vậy, ngài ấy trốn nhiều năm như vậy…….. Rốt cuộc là mấy năm rồi?” Hồ Hỏa Nha tính toán đưa mấy ngón tay ra
“Bốn mươi năm? Ồ, bốn mươi năm! Hai người đều đã có thói quen này đúng không?”
Hồ Hỏa Nhi vội gật đầu.
“Như vậy, nếu ngài đột nhiên không để ý đến Đạm Đài, Đạm Đài sẽ phản ứng thế nào?”
“Vui mừng?”
“…….. Là không quen!” Thói quen là một thứ rất đáng sợ, bất chợt bị thay đổi, con người sẽ xuất hiện phản ứng khác thường. Cái này giống như cư dân bên đường sắt, tuy mỗi ngày đều ghét tiếng xe lửa đi qua quá ồn ào nhưng một ngày đường ray đột nhiên an tĩnh nói không chừng họ lại ngủ không yên. Ninh Tiểu Nhàn đoán tình huống của Đạm Đài cũng giống như vậy. Dù hắn có đủ lý do cự tuyệt Hồ Hoả Nhi, nhưng mỹ nữ tuyệt sắc siêng năng theo đuổi hắn suốt bốn mươi năm đột nhiên bỏ mặc! Ngươi nói trong lòng hắn sẽ có cảm giác gì?
Dù sao cảm giác đầu tiên, tuyệt đối không phải là thoải mái.
Nàng tỉ mỉ chỉ ra, Hồ Hỏa Nhi giống như suy nghĩ điều gì, gật đầu. Nàng vẫn cho rằng dám yêu thì dám theo đuổi, nào biết chuyện nam nữ. Còn có rất nhiều điều phải nghiên cứu. Lại nói Ninh Tiểu Nhàn cũng ngu độn trong chuyện nam nữ, nếu Trường Thiên thấy nàng còn có mặt mũi đi dạy người khác phỏng chừng lại phải dở khóc dở cười.
Hồ Hỏa Nhi quả nhiên giữ lời, thật sự ở cùng nàng hai ngày. Cũng theo ý nàng đưa nàng đến điện Vân Tiêu nằm trên ngọn núi Thanh Tịnh. Trải qua hai ngày tiếp xúc, Ninh Tiểu Nhàn phát hiện vị tiên tử này mặc dù tuổi tác không nhỏ nhưng đa số thời gian đều đặt vào bế quan tu hành, từng trải đời chưa nhiều, liền không khỏi có hảo cảm với nàng, lúc chia tay tất nhiên càng cảm thấy không nỡ.
Đương nhiên phần luyến tiếc này phân nửa là không nỡ bỏ tấm khiên này, sau này phải tự mình đối mặt với Mịch La đang nhìn chằm chằm. Nhưng lão rùa già sẽ không lừa nàng, quái tượng nói cơ quyên của nàng ở điện Vân Tiêu, không phải là chỉ nàng ở đây vừa vặn bị Mịch La bắt lấy đúng không? Cái này phải nói là chui vào lưới chứ nào phải cơ duyên, trừ phi lão rùa thần không đọc được chữ Hán.
Để cung cấp vật tư và lao cụ (dụng cụ lao động) cho các thần tiên đại gia trên núi, dưới chân núi Thanh Tịnh có một trấn nhỏ, nhân khẩu không đến ngàn người, trong đó ước chừng một phần ba là làm việc trong tiên môn trên núi. Hình thức này Ninh Tiểu Nhàn rất quen thuộc, trước kia nàng cũng làm phụ bếp trong núi Xích Tiêu.
Nhưng hiện tại trấn nhỏ này đã đầy khách từ bên ngoài tới, cho nên phòng khách và nhà dân đều chật cứng người, sau lại có người muốn tìm chỗ ở phải mỗi người một cách hiển thị thần thông. Nếu không phải nàng có Thần Ma ngục trong tay, quả thực sẽ phải ở đầu đường xó chợ.
Nàng hỏi thăm một chút, những người này đều vì chuyện hai ngày sau điện Vân Tiêu và các tiên phái khác chọn người đi thử luyện trong bí cảnh “Thượng Thiên Thê”. Bí cảnh đều là không gian nhỏ độc lập với thế giới, tự tạo thành một phiến thiên địa, trong đó có khả năng có thiên tài địa bảo (là chỉ mảnh đất hiếm thấy có rất nhiều bảo vật có công hiệu và tính năng đặc thù), cũng có thể có di tích tiên nhân, là bảo địa mà tu sĩ và yêu quái đều đổ xô đến.
Nhưng trong số bí cảnh Thượng Thiên Thê này thật đủ xưng kỳ lạ. Vì nó không chỉ mười năm mở ra một lần hơn nữa chỉ mở ra cho người phàm, không có nửa điểm linh lực