Editor: Tran phuong
Beta: Tiểu Tuyền
Trò này còn có thể chơi như vậy? Nàng nghe đến ngây người.
“Tổ tiên ta mặc dù không lấy được cái gì nhưng ông trời sinh có trí nhớ siêu phàm, sau khi ra ngoài liền dựa theo yêu cầu tiên phái vẽ một tấm bản đồ nộp lên, mặc dù chỗ ngài đi qua có thể chưa đến một phần năm toàn bộ bí cảnh nhưng có bức họa này thì về sau cũng có ích cho nàng.”
“Càng quan trọng hơn là bức họa ngài ấy đưa cho tiên phái không hoàn chỉnh. Thiếu một vài điểm mấu chốt, là vị trí bảo vật!”
Bảo vật? “Tổ tiên nhà ngươi không mang ra nhưng lại nhớ kỹ vị trí của bảo vật?”
Hắn đáp ngay: “Không sai. Ngài ấy bị quái vật truy đuổi trốn vào một sơn động, ở đó nhìn thấy một kiện bảo bối. Nhưng dù dùng sức thế nào đi nữa chung quanh bảo bối như có một lực đẩy ra ngoài, khiến ngài không lấy được món đồ này. Vài canh giờ sau, ông không nghĩ ra cách gì thì đã có người lấy được món đồ thứ năm, vì vậy bí cảnh này chuẩn bị đóng.”
“Tổ tiên nhà ta suy nghĩ sẽ có một ngày tử tôn tiến vào bí cảnh lấy báu vật, vì vậy thừa dịp trong đầu còn nhớ, vội hoàn chỉnh địa đồ. Kết quả ông về nhà được ba ngày thì qua đời, nguyên nhân đến nay vẫn không rõ.” Trương Sinh cười khổ nói: “Không ngờ từ đó nhà ta nam đinh ít ỏi, đến thế hệ của ta cũng chỉ có một người. Aizz, ta đây là kẻ trói gà không chặt, có vào bí cảnh cũng thành đồ ăn của bọn quái vật, ta liền tặng cho Ninh cô nương vậy.”
Ninh Tiểu Nhàn không từ chối. Nếu đã quyết định đi vào bí cảnh, như vậy tư liệu trên tay tất nhiên không chê nhiều: “Bảo bối đó là gì?”
“Trên bệ đá trong động, có gắn một cái chén nhỏ bằng gỗ. Đêm đó là đêm trăng tròn, ánh trăng từ khe đá chiếu vào, vừa lúc chiếu vào cái chén kia. Vì vậy tổ tiên nhà ta liền thấy trong chén sinh ra một giọt chất lỏng màu vàng. Ông đoán thứ này tất có chỗ bất phàm, đáng tiếc không mang ra được. Ông có vẽ hình cái chén và vị trí động trên bảo đồ. Ninh cô nương có thể nhìn kỹ đi.”
Ninh Tiểu Nhàn gật dầu, cẩn thận cất phần địa đồ này đi, rồi trịnh trọng nói cảm ơn. Trương Sinh đã buông một cọc tâm sự nên rất vui vẻ.
Lúc này doanh địa của thương đội Vân Hổ đã dựng xong. Đặng Hạo vốn định để nàng ở trong một cái lều nhưng Ninh Tiểu Nhàn e ngại Mịch La đuổi theo bọn họ sẽ bị vạ lây, nên dịu dàng cự tuyệt. Ngôn tiên sinh ở một bên nhìn nàng, khẽ thở dài nói: “Sau lần này chẳng biết bao giờ mới gặp lại?” Lời vừa nói ra mọi người đều im lặng. Chuyến đi này trôi dạt thiên nhai, Ninh Tiểu Nhàn từ biệt bọn họ từ đây quả nhiên chẳng biết đến khi gặp lại, không biết đến khi gặp lại ở đây còn được mấy người.
Đêm nay doanh trại nổi lửa. Các đội viên của thương đội Vân Hổ từ Nham thành đi ra, tâm tình thả lỏng rất nhiều. Vì biết thương đội của mình rất nhanh sẽ đăng ký hoạt động dưới tên thương hành Khánh Phong, tất nhiên càng đắc ý. Đa số đều uống say mèm. Ninh Tiểu Nhàn không uống rượu. Thấy bọn họ uống thoải mái, ngược lại cảm nhận: “Hôm nay có rượu, hôm nay say.” nhàn nhạt ưu thương.
Ngôn tiên sinh mang theo một bầu rượu đi tới, ngồi xuống cạnh nàng, uống một ngụm rồi nhẹ giọng hỏi: “Ninh cô nương nghĩ kỹ rồi, muốn vào bí cảnh tìm sao?”
“Đúng!” Nàng nhìn Ngôn tiên sinh, đột nhiên nhớ tới người này có phải là không gì không biết không? Vì vậy thử dò xét: “Tiên sinh có biết trong thiên hạ có bảo vật nào có bề ngoà inhư chiếc chén không?”
“Chiếc chén?” Ngôn tiên sinh nhắm mắt trầm tư một lúc lâu mới nói: “Theo ta biết có ba món.”
“Một là chén Trường Sinh, truyền thuyết kể rằng nước trong chén có thể khiến chủ nhân trường sinh bất tử. Nhưng chén Trường Sinh cũng không thể khiến dung nhan con người không già, đồng thời lúc thiết lập lục đạo luân hồi vì không tuân theo thiên đạo mà bị hủy bởi thần hỏa Côn Luân.”
“Thứ hai là chén Cưu Độc. Chén Trường Sinh khiến người ta không chết chén này vừa lúc ngược lại, nước trong chén vô sắc vô vị dù thần tiên cũng không tra ra có gì bất thường, nhưng nếu có người uống nhầm thì trong vòng một canh giờ sẽ toàn thân sinh mủ mà chết. Chén này ác độc ở chỗ ngay cả thân thể tu sĩ và cự yêu cũng không thể chống lại chất độc này, đồng thời kịch độc này còn có thể hòa tan nguyên thần, cái chết đó có thể gọi là hồn phi phách tán.”
“Chén này cuối cùng rơi vào tay một cự yêu ở phía bắc Nam Chiêm bộ châu, tên của hắn ta sẽ không nhắc lại.”
“Cuối cùng là một chén tên Chén Nguyệt Quang.”
Nói xong hắn bất động thanh sắc nhìn Ninh Tiểu Nhàn.
Chén Nguyệt Quang? Chẳng lẽ….. Tim nàng nhảy lên, không thể tin được trên đời lại có chuyện đẹp cỡ này.
“Ninh cô nương thực thông minh.” Ngôn tiên sinh nhìn mặt nàng lộ vẻ kinh sợ hẳn đã đoán ra được, vì vậy khen ngợi một câu: “Cô nương đoán đúng. Tác dụng duy nhất của Chén Nguyệt Quang là vào lúc trăng lên thu thập tinh hoa ngưng tụ thành linh lộ, người uống sẽ có linh lực dồi dào.”
Tay Ninh Tiểu Nhàn để bên người nắm chặt thành quyền, đến nỗi móng tay đâm vào da thịt cũng không phát giác. Ngôn tiên sinh nói Chén Nguyệt Quang có thể ngưng tụ ra linh lộ, tổ tiên Trương Sinh thấy cái chén gặp ánh trăng sẽ sinh ra giọt nước, hai người miêu tả cơ hồ ăn khớp. Chén này có bảy phần là Chén Nguyệt Quang. Xác suất lớn như vậy đáng để nàng buông tay đánh cược một trận.
Vấn đề lớn nhất hiện tại là tổ tiên Trương Sinh vào bí cảnh cách đây dã lâu, cái chén kia có bị người ta lấy đi rồi không?
Nhưng lão thần rùa nói cơ duyên của nàng ở đây. Cơ duyên là chỉ Chén Nguyệt Quang sao?
Nếu có thể có được cái chén này thì vấn đề suy giảm thần lực của Trường Thiên đã có thể giải quyết dễ dàng. Chuyến đi này quyết định rất đúng.
“Linh lực dồi dào? Có thể dồi dào đến mức nào? Nếu