Editor: Hàn Tuyết
Beta: Tiểu Tuyền
Aizz! Não bộ thật đau a. Nàng nên làm cái gì mới tốt đây?
Sắc trời đã sáng rõ. Có tự tin vào “Thiên Thượng thê” đánh cược một lần , tận lực tránh nhiều chi sĩ tay thính mắt tinh, nếu nàng không thể mạo hiểm bay qua đầu người ta, đành phải đi một vòng lớn rồi. Nếu theo chỉ dẫn của bản đồ từng bước đi tới, thân là dân nửa mù đường như nàng có lẽ miễn cưỡng tìm được phương hướng. Nhưng đi như vậy. . . . . . Một canh giờ sau, nàng bi thương phát hiện mình lạc đường!
Đau đớn nhất chính là, hiện tại mặt trời treo cao ở giữa không trung, căn bản không có cách nào giúp nàng chỉ dẫn phương hướng!
Ông nội nó, bà cô đây đến tột cùng đã đi tới chỗ nào rồi? Nàng nhìn về hướng ban đầu, chỉ cảm thấy mỗi cây đều giống nhau như đúc, bảo nàng làm sao phân biệt? Lúc này, nàng thật hoài niệm Trường Thiên, thậm chí hoài niệm Cùng Kỳ, ít nhất hai người bọn họ chưa bao giờ lạc đường!
Nàng cấp bách cần một la bàn, một máy tính giờ, phải xác định vị trí của mình và thời gian trôi qua. Không có người dẫn đường, nàng không thể làm gì khác hơn là nhảy qua mấy cái cây, ngay tại trên cây khô bóc vỏ cây khắc ký hiệu, để ngừa mình lại sai.
Một khắc đồng hồ sau, nàng vẫn không có tìm được bất kỳ cảnh vật tương tự mà bản đồ đã ghi. Lúc này nàng đã rời xa đám người ồn ào náo động, đứng trước một cái sơn động nho nhỏ.
Mặt đất của khu vực này, rốt cục thì cũng khô ráo rồi, cây cao lớn lá vàng óng ánh rơi xuống, phủ đầy đất. Sơn động này giống như hố nhỏ dưới ao, bị vô số lá rụng quanh năm bao phủ, có lẽ mắt thường nhìn qua, căn bản không nhìn ra có tồn tại sơn động nhỏ này, vì vậy mới tiện nghi cho một nhóm người hiện tại đang trong sơn động đào bảo vật.
Nhóm đội ngũ này có năm thành viên, trong đó thậm chí có một nữ tử. Nữ nhân vào bí cảnh này không nhiều lắm, trừ Hách tam nương ra, cho tới bây giờ đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một nữ nhân ở trong này. Nữ nhân này lạnh nhạt sắc bén, diện mạo cũng không quá xinh đẹp, đang mặc một bộ váy dài thêu hoa. Trước sau có eo có ngực, trên tay đeo vòng tay bằng bạc, trên cổ cũng mang trang sức, sắc thái cả người vô cùng rực rỡ xinh đẹp.
Ninh Tiểu Nhàn nhìn nàng, cảm thấy có mấy phần cảm giác nguy hiểm. Có một nam tử đần độn, không nhúc nhích đứng ở bên người nàng, mí mắt ba mươi giây cũng không chớp mắt.
Nữ nhân này có có điều kỳ lạ, nàng nghĩ.
Nàng biết, bây giờ không phải là thời cơ đoạt bảo, tốt nhất nàng thừa dịp đám người này say mê trong lúc đào móc lặng lẽ rời đi. Lúc này là giữa trưa trong bí cảnh. Nàng cũng không phải là người tàng hình, ở nơi này tràn đầy cây cao lớn và gò đất, ngay cả đứa trẻ ba tuổi đều có thể nhìn rõ trên cây có người hay không.
Nhưng chết tiệt lòng hiếu kỳ của nàng vẫn quấy phá. Đám người đang ở dưới hoan hô một tiếng, hơn nữa trong sơn động có vật được ánh mặt trời chiếu vào lộ ra hào quang vàng óng ánh, trên bầu trời vang lên âm thanh ngọc khánh gõ lần thứ ba.
Nàng không nhịn được quay đầu lại nhìn một cái.
Sau đó, nàng đạp nhầm một nhánh cây. Chỉ nghe”Răng rắc” một tiếng, âm thanh cành lá non bị gẫy vang lên.
Mặc dù động tĩnh rất nhỏ. Nhưng rơi vào trong tai bọn thần kinh luôn căng thẳng này giống như cho một tiếng sấm sét! Bốn người, tám đôi mắt, vội vàng càn quét mọi nơi, cuối cùng đồng loạt chăm chú vào trên người nàng. Chỉ có nam tử thần sắc đần độn, mí mắt vẫn không mở lên.
“Này, các ngươi khoẻ không?”Nàng cười khan một tiếng. Bị bắt tại hiện trường. Nàng đang đưa lưng về phía những người này, một cước giơ lên, hiển nhiên là đang muốn tạo dáng bỏ chạy.
Nữ nhân kia lạnh lùng liếc nàng một cái, quát khẽ: “Bắt nàng lại!”
Nam tử thân hình nhỏ gầy giống như con báo chạy tới. Đưa tay ra bắt. Sắc mặt Ninh Tiểu Nhàn trở nên hồng, nhất thời giận dữ, bởi vì … người này vừa ra tay chính là hướng vào ngực nàng, hơn nữa trên mặt còn lộ ra nụ cười hèn mọn mười phần.
Hôm nay thân thủ nàng, người thường sao có thể sánh bằng, cho nên cũng đưa tay ra. Nam tử chỉ cảm thấy trước mắt đưa tới một cánh tay nhỏ bé trắng noãn, đang nghi ngờ mặt nữ nhân này da ngăm đen nhưng tay làm sao trắng nõn như vậy, tay nhỏ bé nhưng hóa thành một cái tát, tát thật mạnh trên mặt hắn, khi rút tay lại hắn đã bay ra ngoài hai trượng!
Lần này nàng nén giận xuất thủ, lại có hiệu quả rung động như vậy, chớ nói trong đám người, ngay cả chính nàng cũng chấn động. Bắt đầu từ ngày liều mạng theo Tiếu Tử học thuật cắn trả tới nay, nàng bởi vì mình thể lực đơn bạc, đối địch đều thích dùng tiểu xảo để thắng, công kích chính diện như vậy rất ít có cơ hội xuất hiện.
Thì ra hơn một tháng nay, thực lực của nàng thậm chí có tiến triển khổng lồ như thế sao? Xem ra Trường Thiên nói đúng, đoạn đường này nàng phải tự mình tu luyện lấy, so sánh với nhóm đại yêu quái, đương nhiên không nhận ra cảm giác tiến bộ. Nhưng nếu đặt ở trong bí cảnh này, không cần sợ những người phàm tục này rồi.
Nam tử này bản lãnh không tồi, bị đánh bay ra ngoài sau đó ổn định thân hình, không có ngã quá chật vật, nhưng đưa tay che gương mặt, đã dần dần sưng đỏ lên.
Cái này xảy ra ở trước mặt đồng bạn nên không nhịn được, hắn nổi giận đùng đùng đang muốn tiến lên lần nữa, nhưng nữ tử váy hoa kia trừng mắt liếc hắn một cái nói: “Vô dụng, gấp cái gì!”
“Các vị, ta chỉ đi ngang qua, không có liên quan gì !”Ninh Tiểu Nhàn bắt tay giữa không trung, hướng bọn họ ôm quyền, “Ta chỉ mong rời đi, cái gì cũng không có thấy, cái gì cũng không có nghe được.” thời gian của nàng đang gấp, không muốn cùng đám người này động thủ.
Nữ nhân váy hoa khóe môi nhếch lên, tiến lên một bước. Nàng làm như mình là nhân vật trọng yếu của nhóm đội ngũ này, vừa có một bước động tác này, những người khác cũng rối rít tản ra, bao vây Ninh Tiểu Nhàn vào giữa, chỉ có nam tử đần độn kia vẫn đứng ở bên cạnh nữ nhân váy hoa một bước cũng không động.
Xem ra không có cách nào hòa hợp rồi. Ninh Tiểu Nhàn thở dài một hơi, thật là càng sốt ruột càng mắc sai lầm. Nàng nhẹ nhàng rơi trên mặt đất,
Quả nhiên nữ nhân váy hoa này cười nói: “Tiểu cô nương, nếu đã tới thì ở lại đừng đi nữa.” Giơ một tay lên khẽ vẫy, ba nam nhân trong sân liền cầm binh khí vọt lên.
Ninh Tiểu Nhàn cũng không sợ, nhẹ nhàng linh hoạt né tránh một hán tử vải thô Quỷ Đầu Đao, lại duỗi