Editor: Tran Phuong
Beta: Tiểu Tuyền
Dù sao đây cũng không phải cái chén tầm thường, nặng một chút thì có gì kỳ quái? Lực cánh tay của nàng không nhỏ, lần thứ hai rốt cuộc nâng được nó lên.
Trên đỉnh đầu truyền truyền đến tiếng Khánh ngọc – món bảo vật thứ tư, rốt cuộc có chủ!
Chén Nguyệt Quang vừa được cầm lên, vị trí vốn để chén chợt phát ra một luồng sáng màu lam trong suốt. Nàng kinh ngạc nhìn lại, đúng là một chú văn cổ xưa đang tỏa ra ánh sáng lấp lánh rực rỡ. Nhìn chữ viết, chú văn ở trên vách đá trên ngọn núi cũng xuất phát từ tay của một nữ tử. Nhưng tia sáng này rất ngắn, lóe ra hai cái liền biến mất không thấy.
Nàng tiến tới sờ, lại sờ toàn tay đầy tro bụi – không ngờ chú văn này thoáng cái hóa thành tro tàn!
Tệ hơn là mặt đất dưới chân truyền đến rung động khe khẽ, đồng thời càng ngày càng có xu thế nặng thêm.
Động đất? Chẳng lẽ nàng động vào cơ quan gì sao?
Không thể ngồi chờ chết! Nghĩ vậy, nàng xoay người bỏ chạy. Hai ngày này nàng đã nghỉ ngơi dưỡng sức, còn không phải vì chuẩn bị cho việc chạy trối chết sao? Lần vùng dậy mạnh mẽ này quả thật gọi là động như thỏ chạy, hầu như thoáng cái đã chạy tới dưới Thượng Thượng Thiên thê.
Quay đầu nhìn lại phía đường về, Ninh Tiểu Nhàn kinh hãi! Lúc này kết giới bao phủ ngọn núi thình lình biến mất! Thượng Thiên thê, ngọn núi, con đường hẹp quanh co, tất cả đã không còn bị che khuất, hiện ra rõ ràng trong Bí cảnh.
Lấy đi chén Nguyệt Quang đúng là phá nát kết giới. Đồng thời nàng có một dự cảm không ổn, nàng phá nát dường như không chỉ là kết giới?
Toàn bộ bí cảnh đều sôi trào, tất cả mọi người tầm bảo đều sợ hãi, vì đất dưới chân truyền đến âm thanh trầm đục, như là nền đất dưới chân bắt đầu nứt ra, sau đó toàn bộ bí cảnh đều run rẩy, tựa hồ trong khoảnh khắc sẽ bị tiêu diệt.
Có hai đội ngũ đang liều chết vật lộn với dã thú liền phát hiện từ trước đến nay lần đầu tiên thấy được cảnh mắt dã thú từ đỏ hóa đen, rồi đột nhiên ngã xuống không dậy nổi. Không nhúc nhích nữa, ngay cả con đang cắn xé mọi người cũng biến thành vong hồn, con voi ma mút to lớn dũng mãnh tác oai tác quái quanh trong bí cảnh cũng như say rượu lại như người bị sốt rét, sau đó lăn ra đất, không thở nữa!
Ai cũng biết, bí cảnh tồn tại hơn ngàn năm qua sẽ phải thay đổi rồi! Mọi người hai mặt nhìn nhau, không hẹn mà cùng phát lực cuồn cuộn, nhằm vào phía cửa bí cảnh. Trong số người chạy trối chết này đương nhiên có Ninh Tiểu Nhàn. Nàng cất chén Nguyệt Quang cẩn thận vào trong túi, lúc này mới thả cước bộ. Chạy nhanh như bay về phía nam.
Nhưng nàng thâm nhập quá sâu vào bí cảnh, dù hiện tại buông toàn bộ mã lực nàng cũng không biết mình có thể chạy đúng lúc tới cửa bí cảnh không. Dọc đường nàng nhảy qua rất nhiều thi thể dã thú mà không hiểu vì sao lại tử vong, cũng gặp một vài kẻ xui xẻo đang cố gắng chạy trối chết, vô ý đạp phải bẫy rập trên đường. Vì vậy chỉ có thể ngã ra đất kêu thảm, không khỏi âm thầm kinh hãi: Nàng rốt cuộc đã làm gì?
Chạy được một khắc. Mặt đất bắt đầu nứt ra. Từng khối đất nhô lên, cây cối đổ gục lên nhau, càng tăng thêm trở ngại cho việc chạy trốn. Ninh Tiểu Nhàn cắn răng phát ra toàn lực, đáy lòng lại trầm xuống. Cứ theo tốc độ như vậy, trước khi bí cảnh sụp đổ, nàng không chạy ra được! Lúc này, nàng hận mình thường ngày tiếp thu sự huấn luyện của Trường Thiên, vì sao không khắc khổ một chút?
Tất cả mọi người đều không biết nhưng vào lúc này, ngọn núi vốn bị bao phủ trong kết giới kia đột nhiên bùng nổ. Sau đó là sườn núi, đỉnh núi, trăm ngàn miếng nham thạch cuồn cuộn lăn xuống, đập xuống đất. Mà trong loạn thạch, đột nhiên vọt lên một vầng sáng đen, vừa xoay tròn tại chỗ hai vòng, vừa đâm vào trong rừng cây bên cạnh.
Ở đó vẫn có một người lẳng lặng đứng: Đồ Tẫn.
Vầng sáng đen cũng không lằng nhằng, trực tiếp đánh về phía hắn, từ lỗ tai và miệng chui vào thân thể hắn. Sau hai hơi thở, hai mắt nhắm chặt chậm rãi mở ra, con ngươi biến thành màu đỏ đậm như máu.
Hắn cúi đầu nhìn thân thể này xong mới hít một hơi thật sâu, thật sâu, ngửa mặt lên trời cười to nói: “Rốt cuộc, tự do!” Trong giọng nói có vô tận vui sướng.
Dứt lời hắn đi về phía cửa vào bí cảnh. Tuy nói là đi nhưng mỗi bước của hắn hầu như có thể bước mấy trăm trượng, trong nháy mắt đã bỏ rất nhiều người tầm bảo ở phía sau.
Thân ảnh của hắn như quỷ mị, khiến rất nhiều người o chạy trốn căn bản không nhìn thấy rõ, trong lòng chỉ xẹt qua một ý niệm trong đầu: “Ở đây cũng có quỷ?” Nhưng mà trời sắp sập, ý niệm này cũng chỉ chợt lóe, sau đó bọn họ lại vùi đầu phát lực chạy trối chết.
Đỗ Tẫn mới đi hơn mười dặm liền thấy một thân ảnh quen thuộc: “Hử, là nàng?”
Tốc độ chạy của cô nương này phải nhanh hơn người khác mấy bậc, đây không phải Ninh Tiểu Nhàn thì là ai? Lúc này nàng chỉ có cảm giác sợ chạy không kịp bí cảnh đóng cửa, vội vã đến nỗi đầu đầy mồ hôi, thình lình bên người có một giọng cười nói: “Bánh ít đi, bánh quy lại, ta trợ giúp ngươi một tay được không?”
Đồ Tẫn! Người này lúc nào thì xuất hiện bên cạnh nàng? Nàng quay đầu nhìn, kinh hãi. Điều quan trọng trước mắt, ai mà không cắn răng điên cuồng chạy, đâu còn để ý tư thế chạy có đẹp hay không? Nhưng lúc này Đồ Tẫn không nhanh không chậm theo sát nàng, bộ dáng thích ý nhàn nhã, nào có nửa phần hoảng loạn.
Nàng cắn răng không nói. Người này rốt cuộc vẫn đuổi theo mình sao? Nhưng chén Nguyệt Quang lại ngàn vạn lần không thể cho hắn. Chỉ là mắt người này sao lại thành màu đỏ như máu? Nàng có cảm giác rất không tốt.
Đồ Tẫn dường như nhìn thấu ý tưởng của nàng, cười nói: “Ta sớm nói với ngươi, ta không cần chén Nguyệt Quang. Ừ, chỉ bằng tốc độ này của ngươi, sẽ không thoát khỏi bí cảnh. Nể tình việc ngươi phá vỡ phong ấn để ta tự do, ta giúp ngươi ra ngoài vậy.”
Phá vỡ phong ấn, trả tự do cho hắn? Lòng nàng “lộp bộp” vang lên: không