Sau hai canh giờ, nàng bình ổn thở dốc, nặng nề lê bước về phòng nhỏ trong tầng năm cuaThần Ma ngục.
Á, chớ hiểu lầm, Trường Thiên chỉ bắt nàng tu luyện bù lại mười ngày bài học đã thiếu. Trải qua cảm ngộ sinh tử trong bí cảnh, một thức cuối cùng của bí quyết dẫn đường đã đột phá, sắp thành.
Nhưng có thể an toàn về Thần Ma ngục nàng đã thấy cuộc sống quá tốt đẹp! Quả nhiên hạnh phúc là phải so sánh mới thấy, ở trong bí cảnh đến ngủ cũng không an ổn, bây giờ có thể trở về giường lớn mềm mại thư thái, hạnh phúc đơn giản như vậy cũng khiến nàng thực muốn rơi lệ.
Trước khi đi ngủ phải tắm trước đã. Với người hơi có chút thích sạch sẽ như nàng mà nói, cảm giác mười ngày không tắm thật không có cách nào hình dung được.
Giữa lúc thư thái, toàn thân ngâm trong nước nóng, đại tổng quản Trường Thiên đột nhiên nhắc nàng một câu: “Được rồi, lúc ngươi ở bí cảnh ta có lệnh cho Cùng Kỳ luyện chế một ít dược vật, khi ngươi tắm có thể thả một chút vào nước, có công hiệu cường gân hoạt huyết, xua tan mệt mỏi, để trên cái giá cạnh thùng tắm.” Khi quy hoạch phòng nhỏ, nàng làm phòng tắm như ở hiện đại, bên cạnh thùng tắm đặt hai hàng giá đở để đồ dùng tắm rửa.
Oa thuốc tắm, thật có cảm giác cao cấp!
Nàng quỳ trong thùng tắm, nhoài người về phía giá gỗ, bọt nước theo đường cong lồi lõm của nàng chảy vào thùng.
Trên giá quả nhiên đặt hai túi thuốc bột: “Cám ơn nha.” Nàng vui vẻ tiện tay cầm lấy một túi, đang định mở.
Trường Thiên ho nhẹ một tiếng, có chút không tự nhiên nói: “Không phải túi đó, là cái túi bên ngoài màu hồng kia.”
“Ồ.” Nàng lên tiếng, cầm túi bột khác. Động tác đột nhiên cứng đờ, sau đó ném gói thuốc bột về chỗ cũ, ào một cái rúc vào trong thùng gỗ.
Trường Thiên ngạc nhiên nói: “Làm sao vậy?”
“Ngươi còn biết ta cầm không phải màu hồng nhạt? Ngươi nhìn thấy?”
Hai tay nàng che ngực. Nỗ lực nắm quyền, nghiến răng nghiến lợi: “Trường Thiên!”
“Chẳng phải ngươi nói ta là khí linh của Thần Ma ngục sao?”
“Cho nên?” Nàng xấu hổ, toàn thân đều ửng đỏ.
Giọng hắn rất chột dạ, rất chột dạ: “Cho nên, khụ, ta có thể nhìn thấy tất cả trong Thần Ma ngục.” Hắn vội bổ sung một câu: “Tất nhiên với điều kiện tiên quyết là ta muốn nhìn.”
“Phải vậy không?” Nàng mới không tin: “Ngươi nhìn lén ta tắm bao lâu rồi?”
“Ngươi phải tin ta.” Hắn cơ hồ thở dài nói: “Bình thường ta cũng chỉ dùng thần niệm đảo qua một cái, ngươi không cần lo lắng.”
“Cho nên ngươi vừa đảo qua ta có phải không?”
“…………”
“Bây giờ ngươi nhắm mắt chó của mình lại, ta muốn đi ra!”
“… Được.” Đường đường là thần thú lại bị gọi thành chó, lúc này hắn cũng chỉ có thể nhận, dù sao hắn cũng đuối lý. Nhưng mà nha đầu kia ở bí cảnh đúng là chịu không ít khổ. Dưới sự nhìn kỹ khi nãy, thân thể quả nhiên gầy một vòng, khiến hắn rất luyến tiếc.
Ninh Tiểu Nhàn xấu hổ phải thấy hắn, thở phì phò lên giường. Càng nghĩ, đột nhiên lại nghĩ: “Không biết hắn có hài lòng với dáng người của mình không?”
Ý niệm khiến người khác mặt đỏ tai hồng vừa xuất hiện nàng đã muốn bóp chết bản thân.
“Ninh Tiểu Nhàn, cái đồ không biết thẹn, không biết xấu hổ này. Thân thể bị xem sạch mà còn sợ người ta không hài lòng!” Nàng thầm mắng chửi một phen, sau đó vùi mình trong chăn.
Dù sao cũng mệt mỏi mười ngày, nàng còn cho rằng mình sẽ trằn trọc khó ngủ, nào biết không quá mười hơi thở chu công đã tìm nàng đi đánh cờ.
Nàng không biết rằng khi nàng chìm vào giấc ngủ, tầng cuối cùng của Thần Ma ngục đang có hai nam nhân nhìn nhau.
Trường Thiên lần nữa triệu hồi Đồ Tẫn tới.
“Thần quân có gì phân phó?” Đồ Tẫn cũng là kẻ tinh ranh, tất nhiên biết Trường Thiên lén gọi hắn đến, tất là có lời không muốn để Ninh Tiểu Nhàn nghe.
Quả nhiên ánh mắt Trường Thiên lạnh lẽo như băng, giọng nói sôi sục sát ý, hắn nói: “Nói tỉ mỉ cho ta nghe ngươi học hồn tu từ đâu, cũng không được quên nói hết cả chuyện Tố Hà tiên tử gieo “hồn độc” cho ngươi.”
Lúc này quanh thân hắn lệ khí bừng bừng, dường như muốn xé xác người khác. Dù là Đồ Tẫn giết người vô số, chạm vào ánh mắt hắn trong lòng cũng run sợ không ngừng. Hắn cưỡng chế phần tâm tình này, nghiêm nghị nói: “Vâng.”
=======
Ninh Tiểu Nhàn có cảm giác ngủ thẳng đến giờ ngọ hôm sau mới rời giường.
Đây là đoạn thời gian thích ý nhất từ khi nàng bước chân lên con đường tây tiến: Mịch La đang bận chiến sự, không rảnh phân thân đến tìm nàng; nàng vô ý đánh vỡ kết giới, thả ra một đại ma đầu, còn chưa kịp hại nhân gian đã bị Trường Thiên thu phục, điện Vân Tiêu vội vã dọn dẹp, xử lý tốt hậu quả của sự phá hoại của Đồ Tẫn, tuy nói đại điện có kết giới của Tố Hà tiên tử bảo hộ không bị một kích của kỳ lân đốt thành tro bụi, nhưng sau này lịch đại mở rộng cung điện cũng không nằm trong kết giới, hỏa long kỳ lân phun ra đã đốt năm phần mười quần thể chủ điện, cũng tạo thành tổn thất cực kỳ nghiêm trọng.
Nhân gian từ nay về sau không còn bí cảnh “Thượng Thiên thê” này nữa. Những người phàm may mắn sống sót đều thở dài rời đi, trấn nhỏ dưới chân núi nhất thời vắng vẻ đi rất nhiều. Chỉ mấy người hiểu chuyện, biết bí cảnh tồn tại như vậy chưa hẳn là tốt đẹp.
Hác Tam nương hôn mê được nàng an trí trong một khách sạn nhỏ trên trấn, sau mấy canh giờ sẽ tỉnh lại. Trong lúc vô tình Ninh Tiểu Nhàn đã cứu nàng một mạng, “Thượng Thiên thê” lần này trực tiếp khiến rất nhiều người lên thiên đường, nếu nàng vào bí cảnh lúc này còn mệnh mà về không cũng khó nói.
Nếu là hai tháng trước, Ninh Tiểu Nhàn sẽ vì mình phá hủy bí cảnh, khiến rất nhiều người mai táng trong đó mà tự trách không ngừng, nhưng một đường đi tới kiến thức của nàng được mở rộng, tâm tính cũng xảy ra biến chuyển quan trọng.
Nàng không phải quan âm bồ tát, có lúc chỉ có thể bo bo giữ mình, không cứu được mọi người.
Đi dạo hai vòng trong một trấn nhỏ yên