Tên này quả nhiên là có khiếu làm ăn. Đầu óc thật nhạy bén, đại khái thời điểm hắn muốn mời hai người đến chỗ Tề gia làm khách, cũng đã đem lợi hại trong chuyện này nghĩ rõ ràng đi?
Lập tức mọi người Tề phủ liền đi lên bái kiến tiên cô, tiên trưởng. Nàng cũng không biểu hiện được quá thân dân, chỉ duy trì biểu lộ nhàn nhạt trên mặt, thuận miệng phản ứng mấy câu. Thật ra thì chớ nói hiện tại nàng một chân bước lên tiên đồ, hơi thở trên người người phàm sớm bị tẩy đi, nói riêng nàng cùng Trường Thiên ở chung đã lâu, uy thế của người này nàng cũng học được một hai phần, đã đủ để kinh sợ phàm nhân rồi.
Cho nên sau một trận hàn huyên, nàng liền ở trong ánh mắt cung kính của mọi người Tề phủ, tiến vào chỗ tiểu viện Tề Bàn Tử an bài cho nàng.
Thành thật mà nói, căn nhà của Tề gia tường cao đường nhiều, kiến trúc xa hào, rường cột hành lang chạm trổ, khắp nơi kỳ hoa dị thảo, gian gian Cát Tường bác cổ, giống như chỉ sợ người ta không biết nhà mình có tiền, quả thật là nhà giàu mới nổi. Chỉ duy nhất cái viện này, là cầu nhỏ nước chảy, khí chất nhã nhặn, đến cả rêu xanh trong khe đá cũng lộ ra một mùi vị tang thương, đứng ở cửa nhìn vào, Ninh Tiểu Nhàn không khỏi sinh ra cảm khái “Đình viện thật sâu sâu bao nhiêu”.
Tề Bàn Tử đi theo làm tùy tùng mà hầu hạ, thấy ánh mắt Ninh Tiểu Nhàn chứa ý cười khi nhìn gian phòng trong tiểu viện này, biết nàng hết sức hài lòng, không khỏi hiến lên bảo vật : “Đây là mấy năm trước ta yêu cầu với cha, đặc biệt xây một cái sân như vậy, dùng làm hộ điểm nếu một ngày kia tiên nhân có ngụ ở nhà ta. . . . . .” Chợt nghĩ đến chuyện rời nhà ba năm, cha thế nhưng đã không có ở nhân thế, trong lòng không khỏi khó chịu.
Ninh Tiểu Nhàn nhìn hắn một cái, không có lên tiếng. Bàn Tử này người mập, đầu óc nhanh nhẹn, thế nhưng dã tâm không nhỏ. Trong loạn thế. Quả thật cận kề thế lực của tiên gia, mới có thể sống yên ổn phát tài. Hắn đánh bàn tính này, đánh rất sớm rất ổn. Lộ ra vẻ vừa có đảm lược lại có ánh mắt.
Trong viện có hai tòa tiểu lâu. Đồ Tẫn sau khi đem gian phòng có ánh sáng tốt hơn cho nàng, thì nhanh chóng vào phòng ốc của mình không đi ra ngoài nữa.
Ninh Tiểu Nhàn biết hắn không thích ẩm thực người phàm, cũng không cưỡng cầu, chỉ căn dặn tỳ nữ đưa phần nước trà điểm tâm của hai người tới đây. Thêm vào một phần này, là chuẩn bị cho Trường Thiên. Nam nhân này khá thích đồ ngọt.
Từ trước đến giờ người phú quý đối với ẩm thực rất kén chọn. Tề gia là Phú hộ mới, đối với cái này dĩ nhiên càng thêm chú ý. Vì đãi khách, Tề trạch không cần nội trù chế tác bánh ngọt. Mà sai tỳ nữ đến địa phương có cửa hàng nổi danh nhất, đi mua điểm tâm sở trường nhất.
Bày ở trước mặt Ninh Tiểu Nhàn, một cái đĩa là Oản Đậu Hoàng. Lúc này chính là tiết cuối xuân. Vừa lúc có thể ăn món này vào cuối mùa. Nàng ở Hoa Hạ cũng ăn qua loại điểm tâm này, cách làm không tính khó khăn, chẳng qua là đem đậu phụ mài nhỏ, bỏ da, rửa sạch, nấu nát, rang đường, đông lại, cuối cùng cắt khối là được. Nhưng cửa hàng điểm tâm này làm được vừa vào miệng, mềm mịn. Rất có mùi vị.
“Đáng tiếc a, nếu bỏ tăng thêm thịt táo đỏ thì càng ăn ngon.” Nàng khẽ thở dài một hơi, Trường Thiên liếc nàng một cái, không lên tiếng. Nữ nhân này, miệng càng ngày càng bắt bẻ rồi.
Một cái đĩa điểm tâm khác, là bánh hoa quế mứt táo, Bánh Ngàn tầng. Loại bánh ngàn tầng này tùy cơ thiên biến vạn hóa, không cùng một người, cách làm khác nhau thì sẽ có muôn vàn mùi vị. Nhưng món bánh này làm nàng ấn tượng sâu đậm, chủ yếu nhất là bởi vì ở Hoa Hạ. Cậu thường từ cửa hàng bánh ngọt ở góc phố mua Bánh Ngàn Tầng trở lại. Phương pháp chế biến bánh này không khó, chỉ ở lúc chế luyện ngàn tầng là thật sự phiền toái thôi. Lấy tính nhẫn nại của nàng, nàng không nguyện ý đi làm .
Hai loại cuối cùng, là hạt dẻ cuốn và bánh Hoa Hồng, mùi vị tất cả cũng rất tốt, thật ngoài dự đoán của nàng. Hỏi tỳ nữ mới biết được Thành Ô Đà này tuy là do Yêu Tông quản lý, nhưng thương nhân lui tới, làm ăn phồn vinh, bên trong thành mở lên rất nhiều cửa hàng điểm tâm đặc sắc, rõ ràng có thể tụ hợp thành nơi sản xuất bánh ngọt trong vòng ngàn dặm ở xung quanh.
Ăn đồ rồi, nàng vào tầng thứ năm của Thần Ma Ngục. Cái vườn này giống như cảnh tượng trong Luân Hồi, tràn đầy màu sắc ngày xuân, chỉ có Xuân Hoa Thu Thực lẳng lặng độc lập đứng một bên. Nó quả nhiên giống như Ninh Tiểu Nhàn nói, đã nở ra bông hoa trắng nhỏ rồi, hiện tại cành lá đang lúc chuẩn bị ra quả, nho nhỏ, xanh xanh, giống quả ô liu.
Nàng đi lên mấy bước, đem mặt dán ở trên cây khô, giống như là nó có thể nghe được vậy, nhẹ nhàng nói: “Cám ơn ngươi.”
Nếu không có cái cây nhỏ tự làm theo ý mình này, nàng sẽ sa vào trong Luân Hồi trăm ngàn hồi cũng không phát hiện.
Chiều nay, nàng đang ngủ lại ở Tề phủ. Đầu tiên là nàng bị khốn cục Luân Hồi hành hạ đủ thảm, cộng thêm giường dinh thự hào phú quả nhiên rất êm rất mềm, ngủ tới hương vị ngọt ngào gấp bội, ngày thứ hai lúc Trường Thiên gọi nàng tỉnh lại, nàng lăn qua lăn lại, vẫn không muốn dậy.
Trường Thiên cười mắng một tiếng: “Chưa từng thấy người tu tiên nào, cư nhiên còn hướng tới ăn uống chi dục, hưởng lạc chi hoa như thế” Cũng chỉ có nàng thôi.
Kết quả nàng mài đến giờ Tỵ ( buổi sáng 9 chút ) mới ra cửa.
Trên phế tích Xuân Thành, nàng nhẹ nhàng nhảy vào kẽ đất hôm qua.
Hài cốt của Phượng Vô Trù, hôm qua nàng cũng đã lệnh cho Đồ Tẫn chôn cất. Người tu sĩ bất hạnh chết bất đắc kỳ tử ở dã ngoại mấy trăm năm, nên an táng xuống mồ.
Kẽ đất này rất dài, rất sâu. Trường Thiên nói: “Hôm qua nhiều người, không thể dò xét. Nhưng cuối cùng ta vẫn cảm thấy, nơi này có chút ít kỳ hoặc.”
Hắn dừng một chút: “Đài Luân Hồi là Phượng Vô Trù phong ấn, phong ấn kia ta cũng đã nhìn, vốn rất kiên cố , không giống tự thoát ra, mà có tác dụng của ngoại lực làm nó mở ra.”
Trong lòng nàng giật thót: “Có người mở ra phong ấn? Vậy vì sao không đem gương lấy đi?”
Trường Thiên buồn bực nói: “Nha đầu ngốc, sao nàng không động não thế? Mở ra phong ấn này, chưa chắc là người.”
Ninh Tiểu Nhàn cúi đầu nhìn một hồi lâu, mới hỏi: “Là kẽ đất này?”
“Không sai.” Hắn trầm ngâm nói, “Qủa thật mặt đất chỗ này đột nhiên vỡ ra, gián tiếp mở ra phong ấn trên Đài