“Nhạc Trì Uyên Đình” Trường Thiên thấp giọng nói tiếp, “ Lão dùng thần thông ‘Cảnh tùy tâm di’, hai trượng xung quanh lão đều dựng lên địa hạt. Phàm là những người có địa hạt trong người, mọi chuyện, mọi vật đều không thể trái ý lão.” Giọng điệu của hắn thập phần nghiêm trọng, “ Trước đây cứ nghĩ rằng chỉ độ kiếp thành tiên mới có khả năng thần thông như vậy, không ngờ người này lại có thể tự do thi triển. Chuyện bọn họ bí mật mưu đồ lúc này, nàng không nghe được là tốt nhất. Nàng nắm được cơ hộ nhất định phải rời khỏi.”
Thực là cảm giác trâu bò!
Ở bên trong thần thức của Ninh Tiểu Nhàn, người này giống như bộc lộ tài năng tuyệt thế, chỉ cần hơi lơ là một chút sẽ bị lão chém cho một nhát. Lão cứ như vậy từng bước một đi tới, càng đi tới gần, cảm giác áp bách càng mãnh liệt, kiếm ý khủng bố đâm vào mi tâm nàng đế ngứa ngáy, thực là muốn quay người chạy trốn. Theo như lời Trương Thiên “lăng lệ ác liệt”, quản nhiên mười phần đúng.
Nhất định không thể để cho người ta xem thường. Ninh Tiểu Nhàn nắm chặt quyền , gấp rút khởi động thần lực quanh thân hai cái, lưu chuyển chống đỡ những ảnh hưởng mà lão mang lại, nỗi lòng cũng chầm chậm bình tĩnh trở lại, sắc mặt khôi phục như thường. Giống như bất dĩ vật hỉ, bất dĩ kỷ bi ( ý là không bị ảnh hưởng bởi ngoại cảnh), như vậy dù là gặp được đại nhân vật đội trời đạp đất, cũng không nhíu mày khom lưng.
Người này nhìn như đi chậm nhưng thực ra rất nhanh, vốn vẫn là một điểm trắng ở xa, chỉ mấy hơi thở đã đứng trên bờ cát. Lão vừa đứng trên bờ cát, gió đêm đều dừng lại, bụi có gia bên cạnh đều vô thanh vô thức mà phục xuống dưới, phiến lá còn chưa rơi xuống mặt đất đã bị chém thành hai mảnh chỉnh tề. mặt lão không biểu tình mà gật đầu nhẹ một cái với lão nhân, lúc này mới đem ánh mắt hướng đên trên người Ninh Tiểu Nhàn, nhíu mày, lão giống như là thấy kỳ quái sao nàng có thể chịu đựng được kiếm ý của lão xâm nhập?
Chẳng qua cũng chỉ là liếc mà thôi.
Lão tùy ý nhìn thoáng, tùy ý mà quay đầu đi, trong ánh mắt dâng lên lạnh lùng như có người thiếu nợ. Nàng tựa như một sinh vật nhỏ trong rau cải, không đáng nhắc tới. Ninh Tiểu Nhàn cúi đầu xuống, ánh sáng trong mắt chớp động, nhưng trong lòng nói, sớm muộn có một ngày, sẽ cho thiên hạ này biết người nào dám nhìn ta như thế.
Lão nhân cười mắng một tiếng nói: “Có thôi ngay đi không, ta có ý tốt mời ngươi ăn. Thế mà ngươi muốn đem tiểu bằng hữu của ta dọa chạy, định đem bãi cát này làm hỏng sao?” Lão quay đầu nói với Ninh Tiểu Nhàn: “Đừng sợ. Bằng hữu này của ta dùng kiếm nhập đạo, cảnh giới tu vi hôm nay tuy cao hơn ta, nhưng trong nội tâm trừ kiếm thì cái gì cũng không chứa nổi, nhất định là không cố ý nhầm vào ngươi,”
“ Vưu ngư này nướng rất ngon. Vị tiểu bằng hữu này…” lão nhân nhìn nàng. Kéo dài ngữ điệu.
Nàng biết điều nhanh nhẹn mà nói tiếp: “ Ta gọi là Ninh Tiểu Nhàn.”
Lão quay đầu nói với người kia: “Ừ đúng, tay nghề về môn này của tiểu hữu Ninh Tiểu Nhàn tốt vô cùng. Bạch Kình – Bạch đạo hữu, ngươi có muốn nếm thử không?”
Nàng lập tức cảm thấy một chậu nước đá từ trên đầu đổ xuống, ngăn không được từ trong đến ngoài đều lạnh thấu.
Bạch Kình, không ngờ là Bạch Kình!
Cái khối mặt băng co quắp này lại là sư phụ của Quyền Thập Phương, chưởng giáo của Triều Vân tông vô cùng khó chịu với nàng. Mấy tháng trước lão còn lệnh cho Hồ Hỏa Nhi đuổi giết nàng. Hôn nay nàng lại vui vẻ mà đưa đến trước mặt lão, có khác gì rửa cổ sạch sẽ rồi cung kính mời lão đến chém?
Nàng cố gắng vặn vẹo cổ nhìn Bạch Kình, quản nhiên là đại kiếm tiên lạnh như băng đang nhìn mình. Nếu nói khí thế lúc trước chỉ là do tùy ý giơ tay nhấc chân, như vậy hiện tại toàn thân lão thực chất đã tràn ra sát khí. Bạch Kình nhìn nàng. Thản nhiên nói: “Ninh Tiểu Nhàn.”
Đây không phải câu nghi vấn, lão cũng không phải hỏi thăm nàng, thời điểm nói ra ba chữ kia, tất cả sát khí đã tìm con đường phát tiết, hướng nàng đánh tới, tốc độ nhanh đến mức ngay cả lão nhân ngồi đối diện cũng không kịp ngăn cản.
Như là ngàn vạn ngân châm đâm vào thân thể, hàn khí cưỡng bách xâm nhập. loại sát khí khủng bố này khiến cho toàn bộ lỗ chân lông của nàng đều dựng đứng lên, thần lực trên thân tự phát hộ chủ, gắt gao chống cự sát khí xâm nhập thân thể. Ninh Tiểu Nhàn cũng không chần chờ, cầm ngay hai cái pháp giới hộ thể mới mua ở Đa Bảo Các, bên người nàng liền hiện lên hai tầng khiên bảo hộ có ánh sáng màu xanh. Nhưng luồng sát khí này quá mức lăng lệ ác liệt, pháp giới khiên bảo hộ chỉ giữ được hai nhịp thở liền phát ra hai tiếng “ bụp bụp” nhẹ rồi tuyên cáo bị phá.
May mắn vừa đỡ như vậy, kép dài khéo léo, sát khí tuy vẫn còn như thủy ngân chạy, vô khổng bất nhập ( chỗ nào cũng có), cũng đã bị têu hao không sai biệt lắm, nàng liền cảm thấy ngực như bị hàn kim đâm thấu, trước mắt lập tức tối sầm, trong cổ họng phát ngọt, nhịn không được nhổ một ngụm máu tươi đi ra.
Tu sĩ Độ Kiếp Kỳ đại viên mãn, bản lĩnh quả nhiên không tầm thường, chỉ dùng ba chữ liền đem nàng đả thương.
Nàng kêu rên một tiếng, mặc kệ thương thế trên người bỗng nhiên đứng lên nói: “ Không biết vãn bối có chỗ nào đắc tội Bạch chường môn, mà làm phiền ngài phải bất chợt xuất thủ?”
Thất Tử thấy nàng bị thương thổ huyết, mạnh mẽ đứng lên, lông vũ toàn thân xù lên, bày ra tư thái tiến công .
Bạch Kình mặc kệ động tác của nó, chỉ nhướng lông mày, không che giấu chút nào kinh ngạc của chính mình: “ Ngươi có thể chông cự qua?” lão nghe xong tên Ninh Tiểu Nhàn liền tùy ý thả ra sát khí, nghĩ thầm đánh chết là được. Đừng hỏi tại sao lão là một chưởng môn phái lại động thủ với một cô gái yếu ớt, vô luận là dân nghèo hay cự phú, trước khi nhấc chân giẫm chết một con kiến trên mặt đất, liệu có ai nghĩ đến thân phận của mình không?
Trong lòng lão, Ninh Tiểu Nhàn ngay cả con kiến cũng không bằng, nhỏ đến mức đến ngay cả cân nhắc địa vị của bản thân cũng không cần. Nhưng mà nàng có thể chống cự được một kích của chính mình, hơn nữa thương thế trên người xem ra cũng không nghiêm trọng, vậy thì rất không tầm thường rồi. Cho dù là Quyền Thập Phương lão dốc lòng dạy bảo, hắn muốn tiếp được một chưởng của lão cũng tuyệt đối không đơn giản. Hơn nữa khí tức trên người cô gái này cổ quái, lại để cho lão nhìn không ra hư thật.
Ninh Tiểu Nhàn không đáp, đưa tay lau vệt máu trên môi, lúc này mới một lần nữa lập lại: “ Không biết vãn bối đắc tội Bạch chưởng môn chỗ