Người của Thiên Lam biệt viện, xế chiều giống như con ruồi không đầu hỏi thăm chỗ ở của Ninh Tiểu Nhàn khắp hơn, hắn đặc biệt sai người nói địa chỉ cho Lão K, buổi tối còn tự mình đến theo dõi, chính là muốn mượn thời cơ trời cho từ Thiên Lam biệt viện, dò hỏi một chút thực hư về nàng. Bí ẩn trên người cô nương này quả nhiên là càng ngày càng nhiều rồi, trước đó không lâu còn là một người phàm, nhưng bây giờ đã có năng lực chính diện đánh nhau cùng tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Khụ khụ, mặc dù trong quá trình nàng đánh nhau có sử dụng một ít hoa chiêu, nhưng với tư cách của người đứng xem, Mịch La nhìn phương pháp của cô nương này một phen, thật là cảnh đẹp ý vui nha.
Bây giờ thấy sắc mặt nàng vẫn có chút tái nhợt tiều tụy, chân mày còn lộ vẻ mệt mỏi, tim của hắn mơ hồ như nhũn ra, nàng đã đi nơi nào chọc phiền toái để bị thương thế? Từ lúc bắt đầu gặp phải nàng đến bây giờ, nàng giống như hay bị thương, một tiểu cô nương như nàng, không biết khí lực ở đâu ra mà hay đấu với người khác như vậy?
Lúc này Lão K trên mặt đất cắt đứt suy nghĩ của hắn, yếu ớt nói: “Mịch La công tử? Xin tương trợ cứu giúp bọn ta ra khỏi nơi này, Thiên Lam biệt viện tất có hậu tạ!” Lời này vừa nói ra, ánh mắt của mọi người tại chỗ đều chuyển hướng nhìn Mịch La, muốn xem hắn làm như thế nào.
Mịch La ngửa mặt lên trời cười ha ha, xoay người nói: “Sắc trời sáng dần, vẫn nên trở về ngủ bù giấc thôi, quá mệt nhọc, ta cái gì cũng không còn nghe được.” Đúng là thấy chết mà không cứu bốn người trên mặt đất.
Trên mặt Lão K lộ ra tuyệt vọng cùng không cam lòng, đột nhiên mắng: “Phi, một đôi cẩu nam nữ. . . . . . !” Lời còn chưa dứt, đã bị Đồ Tẫn lấp kín miệng rồi.
Mịch La đã bay lên, thân hình ở giữa không trung ngừng lại một chút, phất tay vẫy vẫy về phía sau, lúc này mới tiếp tục bay đi.
Bị gọi là một đôi cẩu nam nữ với nàng, cảm giác này cũng rất không tệ ! Hắn cũng không chú ý khóe miệng mình mỉm cười. Chi sĩ dưới tay hắn cũng không phải là không có người giảo hoạt hơn nàng. Nhưng nhìn tới nhìn lui, cũng không có thuận mắt và thú vị như nàng.
Tên yêu tinh này cuối cùng đã đi. Ninh Tiểu Nhàn biết là hắn muốn dò xét thật hư về mình, xem ra hành động sau này càng phải cẩn thận thêm. Mịch La này là người có tâm Thất Khiếu Linh Lung. Lộ ra một chút lông tơ nào đều dễ dàng bị hắn nhìn thấu.
Đặc tính của bại huyết của Răng Nanh đã bị nàng giải trừ, vết thương Lão K cũng dừng chảy máu lại, chẳng qua là sắc mặt tái nhợt. Hắn thấy Ninh Tiểu Nhàn vẫn nhìn thẳng hắn, ánh mắt thật dọa người, phảng phất như con sói hoang nhìn thẳng miếng thịt heo nhỏ, trong lòng cũng không khỏi có chút bồn chồn, thấp giọng nói: “Nếu ngươi giết chúng ta. Thiên Lam biệt viện sẽ không để yên cho các ngươi.”
Lão còn dám uy hiếp. Nàng bĩu môi: “Nếu ta không giết các ngươi, Thiên Lam biệt viện chịu từ bỏ ý đồ sao?” Mới vừa rồi trong lòng nàng thật ra đang tính toán linh lực trên người Lão K, có thể làm cho Tức Nhưỡng trồng ra bao nhiêu kỳ trân dị thảo. Đây là con mồi cường đại nhất bọn họ bắt được từ trước tới bây giờ. Ừ, vốn là còn có Mịch La, chỉ đổ thừa nàng nhất thời mềm lòng.
Lão K cứng họng.
Nàng cũng lười nhiều lời, đưa tay lên thu bốn người vào Thần Ma ngục.
=====
Người đầu tiên nhìn thấy Thần Ma ngục. Trong đáy lòng than thở chỗ ngồi đại lao này thoạt nhìn cao lớn đến cỡ nào.
Chờ bốn dế nhũi này từ cực độ khiếp sợ sang hình thức từ từ kính sợ. Sắc mặt Lão K tái như khổ qua. Không cần hoài nghi, đây là bí mật ẩn giấu của người ta, hiện tại bốn người đều vào nơi này, ta còn có thể để cho bọn họ sống đi ra ngoài để nói bí mật sao?
Hơn nữa hắc y nhân ngồi im như cột đá trước mắt hiển nhiên là chính chủ, mặc dù sắc mặt lãnh đạm, nhưng ánh mắt nhìn về phía hắn lại phát sáng dị thường, giống như đang suy tư hạ dao găm từ nơi nào sẽ hành hạ hắn tốt hơn.
Đúng là Trường Thiên đang suy nghĩ làm sao hành hạ hắn, chỉ là chưa nghĩ ra được hình phạt còn ngoan độc hơn với “Hạ dao găm” vô số lần. Người này trước đó không lâu còn nghĩ đánh cho Ninh Tiểu Nhàn trọng thương. Hiện tại thật vất vả bị đưa đến cửa, hắn có thể nào dễ dàng bỏ qua cho Lão K ?
Ninh Tiểu Nhàn thong thả mở miệng nói: “Ta nghĩ không thông. Trong tông phái mất bí bảo, dù các ngươi trung tâm với sư môn, nhưng cũng không nên liều mạng mà truy sát ta như vậy a.” Cho dù có thù oán với Thiên Lam biệt viện, nàng và mấy người này cũng không có ân oán cá nhân. Lại càng không có mối thù hận giết cha, đoạt vợ lẫn nhau, mấy người này vì sao thấy nàng liền giận, còn không ngại tổn hại quy định của Quảng Thành Cung, nắm chặt hết thảy thời cơ đuổi giết nàng? Đạo lý này nghĩ không thông.
“Ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có một loại khả năng.” Nàng từ từ nói, “Người trộm Bảo đang ở trong đám các ngươi, hắn muốn mượn việc lần này giết ta diệt khẩu.”
Mặt Lão K cả kinh, đang muốn giải thích thì Trường Thiên gọi Đồ Tẫn: “Những người này thuộc về ngươi.”
Đồ Tẫn nhe răng cười một tiếng nói: “Xem ta.” Đưa tay bịt miệng của mấy người này lại, kéo bọn họ qua một bên.
Đồ Tẫn rốt cuộc tra khảo hồn phách như thế nào? Ninh Tiểu Nhàn muốn ở lại quan sát , Trường Thiên nhìn nàng một cái, ôn nhu nói: “Hôm qua nàng tiêu hao thần hồn, hôm nay bị thương càng mệt thêm, sao không đi ngủ một lát?”
Nhắc tới cũng kỳ, đối phó Lão K xong nàng có cảm giác bảy phần tinh thần ba phần đắc ý, nghe xong những lời này của Trường Thiên, có chút nhàn nhạt bối rối rồi, không nhịn được ngáp một cái nói: “Được rồi, một lát nhớ phải đánh thức ta à. Đại điển xem lễ, không thể tới trễ.” Đợi nàng bị truyền tống đến tầng thứ năm, đi vào nhà gỗ nhỏ, bò lên giường của mình xong, thậm chí ngay cả mí mắt đều không mở ra được rồi, vội vã nằm xuống trực tiếp chìm vào mộng đẹp.
Ừ, còn giống như có một số việc nhỏ không có làm xong. Nàng mơ mơ màng màng nghĩ đến, mặc nó, tỉnh ngủ rồi hãy nói!
Đồ Tẫn trừng lớn mắt, bội phục nói: “Thần Quân đại nhân lại tinh thông ‘ Ngôn Linh Thuật ’?”
“Hơi có đọc lướt qua mà thôi.” Ngôn Linh Thuật là một môn kỳ thuật, có thể thông qua ngôn ngữ làm đối phương nghe theo ý kiến của mình làm việc, giống như thuật thôi miên ở hiện tại, nhưng cao hơn rất nhiều. Trường Thiên thấy sắc mặt Ninh Tiểu Nhàn không tốt, không muốn để nàng