Kế Chấn Tông học thuộc xong khẩu quyết, gật đầu, từ trong lòng ngực lấy ra một cây tiểu đao cắt vỡ ngón tay, đem máu tươi nhỏ lên trên bức họa thượng. bức họa này do cao nhân vẽ vì vậy chỉ một vết máu, ý cảnh bị phá hư sạch sẽ. Nhưng Kế Chấn Tông tất nhiên sẽ không đi quản cái này, hắn chỉ trừng lớn mắt, muốn nhìn một chút hai thần tiên rốt cuộc có bộ dáng như nào.
Nhưng đợi hồi lâu, trong bức họa nửa điểm động tĩnh nhỏ cũng không có. Ngay tiếp theo, cả thạch thất đều im ắng .
“Chuyện gì xảy ra?” Hắn không nhịn được lên tiếng.
“Đừng làm ồn! Chúng ta đang thương lượng.” Giọng nói hào phóng rất không bình tĩnh, một lát sau mới lại nói, “Trên người của ngươi mặc dù có huyết mạch của Quảng Lăng Tử, nhưng chảy tới đời ngươi thì đã rất mỏng manh rồi, một ít máu này, hiệu quả không đủ, không đủ để mở phong ấn ra!”
“A?” Kế Chấn Tông trợn tròn mắt, “Thì ra là máu của ta không được. Vậy thì không có chuyện gì của ta nữa, ta đi nhé.” Bước chân liền quay trở về.
“Trở lại!” giọng nói hào phóng quát lên như sấm mùa xuân, làm Kế Chấn Tông sợ đến run run, “Ai nói máu của ngươi không được, chẳng qua là không đủ mà thôi! Ta muốn ngươi tinh huyết trong tim ngươi!”
Kế Chấn Tông liếc bộ ngực mình một cái, lại đem tiểu đao khoa tay múa chân một chút, đoán chừng sẽ rất đau, cho nên rút tay trở về: “Không được, phá vỡ trái tim, ta sẽ chết. Ngươi cho rằng ta thật sự ngu như vậy sao? Ta không làm!”
Giọng nói kia giống như bị nghẹn, thở hổn hển hai lần khí thô mới từ trong kẽ răng nặn ra câu chữ: “Ngươi là tu sĩ, đâm một chút máu huyết trong tim sẽ không chết!” sinh mệnh tu sĩ tràn đầy hơn người bình thường, ở trên ngực ghim một đao, quả thật chưa chắc đã chết.
“Nhưng, nhưng mà. . . . . .”
“Đừng quên, ngươi đã lập huyết thệ muốn giúp hai người bọn ta thoát khốn. Nếu làm trái lời thề này. Ngũ lôi đánh chết!” giọng nói kia chậm dần xuống, “Ngươi chỉ cần vận khởi Thuật Ngưng huyết ta đã dạy ngươi, lúc máu chảy ở trái tim thì nhẹ nhàng đâm. Nhất định sẽ không bị mất mạng!”
Kế Chấn Tông suy nghĩ một chút, cảm thấy có thể được, vì ngũ lôi đánh chết tương đối đau đớn, cho nên ngập ngừng nói: “Được rồi. Ta lấy.” Quả nhiên vận khẩu quyết, một hồi lâu sau, mới giơ đao nhỏ lên nhẹ nhàng đâm một nhát ở ngực mình. Mặc dù máu chảy ra, nhưng vết thương lại rất cạn.
Giọng nói kia nổi cáu: “Đừng lằng nhằng, nhanh lên chút ít!”
Hắn cắn răng. Rốt cục vẫn phải nhắm lưỡi dao ngay trái tim, một đao ghim xuống!
=======
Tiếng đàn của Phong Minh cầm, không biết đã ngừng lại lúc nào. Chân trời truyền đến một tiếng Ngọc khánh du dương réo rắt.
Tất cả mọi người đều đưa ánh mắt nhìn về bầu trời bao la hướng đông. Nơi này có vô số điểm sáng rực rỡ đang di động, hội tụ, những thứ này lóng lánh ánh sáng, ngay cả ánh mặt trời cũng không thể làm mất đi ánh sáng đó.
Thời gian sau một khắc, điểm sáng rốt cục hoàn toàn xếp hàng xong, tổ hợp ở chung một chỗ. Bọn họ tạo thành diện mạo mới. Làm cho Ninh Tiểu Nhàn hít một hơi thật sâu.
Bảy sắc cầu vồng!
Một đầu cầu vồng xuất hiện từ trên không, kéo dài qua đỉnh Ngọc Hốt cùng núi Ẩn Tiên ngàn trượng bên ngoài, ở giữa ngăn cách vô số đám mây và sương mù, cứ như vậy quan minh chính đại xuất hiện ở nhân gian. Một ngọn bảy sắc cầu vồng, chẳng biết tại sao làm cho nàng đang nhớ lại mấy chữ “Uyển nhược du long, phiên nhược Kinh Hồng”.
Trên Cầu vồng có một người chậm rãi đi tới.
Cầu vồng khổng lồ như vậy, rộng rãi giữa trời, một người cô đơn chiếc bóng sẽ nhỏ bé như nào? Người này chậm rãi đi tới, ánh sáng quanh quẩn trên người, phía sau dâng lên nhiều loại dị tượng. Hẳn là so sánh với cầu vồng còn muốn làm người khác chú ý hơn.
Người này, hôm nay nàng cũng cảm thấy quen mặt. Chính là đại chưởng môn Quảng Thành Cung—— Nam Cung Chân. Chẳng qua Nam Cung Chân lúc này giống như hai người, đã không còn hình tượng râu tóc bạc mà ngày đó nàng chứng kiến nữa rồi, những thứ do dự, tò mò, thẫn thờ, cảm khái, cũng đã bị bốc hơi không còn thấy bóng dáng. Hiện tại Nam Cung Chân, trên người kim quang lóng lánh, sắc mặt nhàn nhạt không giận mà tự uy, mọi người chỉ liếc nhìn một cái đã cảm giác núi cao dừng lại.
Đây mới là cung chủ trông coi mười vạn môn đồ của Quảng Thành Cung, đây mới là hình dáng và khí độ của tu sĩ Độ Kiếp kỳ Đại viên mãn nên có.
Từ Lộng U nhanh chóng miệng, bên tai Ninh Tiểu Nhàn vang lên truyền âm của lão: “Trên người hắn có áo cà sa kim tuyến, là bí bảo chỉ có chưởng môn Quảng Thành Cung mới có thể dùng, mặc vào trong người sẽ may mắn ngàn lần.”
Nàng đã hiểu, cảm thấy bảo vật như vậy chỉ có thể đặc biệt dùng giữ thể diện. Quảng Thành Cung quả nhiên bày ra phô trương thật lớn, ngay cả cầu vồng trải rộng trong bầu trời như thế đều có thể bỏ ra cho chưởng môn dẫm dưới chân, xây dựng không khí, thật có thể nói là khổ tâm tạo hình a.
Aizz, nàng thở dài nói với Trường Thiên: “Khí thế là được rồi, nhưng xinh đẹp một ngọn cầu mây hồng như vậy chỉ có một mình ông ta đi xuống, thật là cô đơn tịch mịch.”
Nam nhân này chê cười một tiếng: “Chỉ sợ cũng chỉ có nàng mới suy nghĩ như vậy. Tu đạo đều cô tịch, nghìn vạn người trên thế gian này đều muốn bò lên cái vị trí kia đấy. Nếu nói cao xử bất thắng hàn (ở chỗ cao không khỏi rét vì lạnh), khi nàng đứng ở đầu vũ trụ này thì bên cạnh nàng còn có thể dư lại mấy người?”
Giọng nói của hắn trầm thấp, không có nửa phần cảm khái và uể oải, Ninh Tiểu Nhàn lại không biết làm sao, trong lòng có chút buồn bực nhỏ.
Nam Cung Chân chậm rãi mà bước, đi xuống khỏi cầu vồng. Từ lúc ông ta bắt đầu bước lên đỉnh núi ở quảng trường, cầu vồng phía sau lại bắt đầu, mờ dần rồi biến mất. Chờ ông ta đi tới chủ vị Quảng Thành Cung, cầu vồng đã hoàn toàn biến mất ở trong trời đất, tựa như chưa bao giờ tồn tại.
“Thiên đạo ở trên cao. Nay Đại điển kế tục Quảng Thành Cung, anh hùng bốn phương tu hội. . . . . .” Nam Cung Chân cuối cùng mở miệng, giọng nói vang ở bên tai mấy vạn người.
Kế tiếp thì lại không có gì hay để nghe. Người tu tiên khắp nơi đấu tranh với trờ, cử hành đại điển không có phiền phức như của người phàm, cũng không quỳ lạy trời đất hay quỷ thần, mà là trước kính thiên đạo, sau kính người già lão luyện ở Quảng Thành Cung cũng đủ.
Giống như nàng ở Hoa Hạ đã tham gia vô số hoạt động lễ mừng đều có lãnh đạo đọc diễn văn,