Edit: Tuyết Y
Beta: Tiểu Tuyền
Cầm khối bạch ngọc này trong tay, người trong nghề như Đặng Hạo có thể cảm giác được nhiều tia linh khí ẩn mà không phát. Hắn dám lấy danh vọng trong thương đội của hắn mà đánh cuộc, đây nhất định là một khối linh ngọc!
Suy nghĩ hắn đảo nhanh, đè tâm tình kích động xuống, hỏi cô nương trước mặt: “Đây thật sự là bảo ngọc gia truyền của ngươi?”
Không ngờ Ninh Tiểu Nhàn lại nghiêng nghiêng đầu, phủ nhận thẳng thừng: “Dĩ nhiên không phải.” Nàng lại tiếp tục nói trong ánh mắt ngạc nhiên của Đặng Hạo, “Đây chỉ là lý do thoái thác khi ta muốn gặp Đặng tiên sinh mà thôi. Ngọc bội là một vị lão đạo trưởng giao cho ta , để ta thay ông ấy đổi thành tiền, thuận tiện đổi chút hàng hóa vừa ý về.”
Nàng tìm cho mình một lý do thoả đáng, Đặng Hạo thấy ánh mắt nàng trong suốt không giống nói dối, lại nghĩ nha đầu nông thôn này tuổi còn trẻ, trừ một đôi mắt linh động có thần khác hẳn người thường, cũng không còn chỗ đặc biệt gì, có lẽ cao nhân không muốn tự mình ra mặt, cho nàng đến làm chân chạy việc cũng có. Lại nghĩ đến khối linh ngọc này, tim lại đập thình thịch, cho nên đè xao động trong lòng xuống, gật đầu nói: “Được, món đồ này ta thu, định giá một ngàn lượng bạc!”
Hắn lại không biết, Trường Thiên nói với Ninh Tiểu Nhàn: “Sau khi ngươi lấy ngọc bội ra, tim hắn đập nhanh gấp hai lần so với ban đầu, xem ra đã động tâm.”
Ninh Tiểu Nhàn cười cười, lại gói kỹ ngọc bội lại, nhấc chân liền muốn đi. Đặng Hạo vội vàng đưa tay ngăn cản nàng nói: “Cô nương, cô nương không hài lòng với giá tiền này? Nếu ngươi cầm đến hiệu cầm đồ, nhiều nhất chỉ có thể lấy được ba trăm lượng bạc!”
Nàng lắc đầu mấy cái: “Ta không đến hiệu cầm đồ. Trên núi Xích Tiêu chẳng phải có thần tiên ư? Ta mang đi bán cho bọn họ, cũng chỉ đi hơn mười dặm đường mà thôi.”
Đặng Hạo vừa nghe đã hiểu nàng biết giá trị đích thực của miếng ngọc này. Thật ra thì rất nhiều thương đội bình thường đi buôn, ở rừng núi hoang vắng sẽ không để ý mà làm cướp một trận, nhưng là hắn sờ không rõ sau lưng cô bé này có cao nhân nào làm chỗ dựa hay không, đành phải cười khổ nói: “Vậy cũng được, bao nhiêu ngươi mới bằng lòng bán?”
Nàng vươn ra ba đầu ngón tay: “Ba ngàn lượng.”
“Nhiều nhất hai ngàn lượng thôi. Ngọc bội kia mặc dù hữu dụng, nhưng ở giữa bị mài một lỗ, giá trị bị giảm đi không ít.”
Điểm này thật ra đã bị đầu lĩnh này nói trúng, nếu chính giữa không bị đục một lỗ thì ngọc bội kia quả thực là vật báu vô giá rồi! Nàng nhìn Đặng Hạo, chỉ lắc đầu, thần sắc trên mặt lại rất kiên quyết.
Đặng Hạo suy tính trong lòng, nếu có thể đưa ngọc bội kia bình an về tới Phong Châu, chắc chắc sẽ kiếm về được năm ngàn lượng bạc. Khấu trừ chi phí, cũng vẫn rất có lời, cho nên cắn răng nói: “Nhiều nhất hai nghìn năm trăm lượng, không thể cao hơn nữa!”
Ninh Tiểu Nhàn nghe vậy, sắc mặt đen đi: “Hai nghìn năm trăm lẻ một lượng đi!” Hai nghìn năm trăm lượng có ý là đồ ngốc gấp mười lần thì phải? Quá khó nghe.
Đặng Hạo không rõ nội tình, chỉ nhiều hơn một lượng mà thôi, cũng không có gì hay để so đo. Lập tức hai người đạt thành giao dịch. Hai nghìn năm trăm lượng bạc đổi thành hoàng kim cũng có hai trăm năm mươi lượng, cầm rất bất tiện, cho nên hắn đưa cho Ninh Tiểu Nhàn là tiền giấy của ngân hàng Tế Thông mà tất cả các châu ở phía nam thường dùng, cùng với một phần bạc vụn.
“Không biết cô nương còn muốn mua những hàng hóa gì?”
Ninh Tiểu Nhàn thận trọng, thấy lúc Đặng Hạo dẫn mình vào đặc biệt mở cửa phòng ra, bày tỏ không ức hiếp người trong phòng tối, không phá hư danh dự của nàng, trong lòng có vài phần hảo cảm với cách làm người của hắn. Về phần cò kè mặc cả lúc sau, chính là bổn phận của thương gia, nàng nói: “Cần một chút dược liệu bổ dưỡng, cùng với hạt giống nhân sâm.” Tiện tay lấy đơn thuốc ra.
Đơn thuốc này cũng là nghĩ ra theo yêu cầu của Trường Thiên, tên dược liệu trên đó có bảy tám mục. Nàng đang muốn đưa tới, Trường Thiên đột nhiên nói: “Ngươi không phải muốn kiếm bạc sao? Ta đọc ngươi viết, lại ghi thêm mấy vị dược liệu vào đi.”
“. . . . . . A, chờ chút chờ chút, bị sót vài vị.” Nàng hỏi đại thúc trung niên trước mặt cần bút mực, vội vàng ghi lại một chuỗi tên dược liệu Trường Thiên đọc ra.
Đặng Hạo nhận lấy vừa nhìn, càng thêm xác định phía sau nàng tất có cao nhân, nếu không một tiểu cô nương bình dân, vì sao cần nhiều thuốc bổ như vậy?
Hắn trầm ngâm một lát nói: “Các vị thuốc cô nương muốn đều rất thông dụng, dọc đường đi căn bản ta đều mua được, chỉ là số lượng không nhiều lắm” Hắn thở dài nói,