Edit: Tâm TĩnhBeta: Tiểu TuyềnHiện tại mới nhìn ra, sơn động thực sự do thiên nhiên tạo thành. Nhưng chắc chắn không có rộng rãi như vậy, bởi vì trên tường có dấu vết móng vuốt lớn bào đục qua, xem ra là vì mở rộng. Mỗi vết cào ít nhất có chiều rộng nửa thước. Dù chỉ đào tường mà không phải đối đầu chiến đấu nhưng người nhìn qua không khỏi cảm giác được một sự uy áp hung ác hiển hách đập vào mặt. Không biết chủ nhân móng vuốt này là một con quái vật kinh khủng như thế nào?
Thấy vết cào như vậy, Ninh Tiểu Nhàn và Thất Tử nhìn chăm chú một cái. Hiện tại Văn Nhân Bác hoặc Khánh Kị mang đến yêu quái có sức lực cực kì khổng lồ.
Thủ hạ Văn Nhân Bác đẩy nàng và Thất Tử vào trong thạch thất rồi xoay người đi.
Dù hiện tại thần kinh nàng đã rất mạnh mẽ kiên cường nhưng thấy bộ dáng mấy tù nhân trước mặt này mũi vẫn không nhịn được có chút chua xót.
Gian thạch thất trước mắt chỉ có diện tích khoảng mười hai thước vuông, lại bị nhét vào hơn hai mươi người. Đa số tù nhân chỉ có thể ôm chân cuộn người mà ngồi. Hầu như trên người mỗi người đều có thương tích, còn muốn di chuyển dọn chỗ cho người trọng thương. Từ thương thế trên người bọn họ có thể biết độ kịch liệt và thê thảm của trận chiến hôm qua. Trên mặt đất có năm người hấp hối, trong đó có hai người bị thương nặng nhất chính là ẩn vệ nàng sai khiến đưa cho Đậu Nhị. Đậu Nhị thực lực thấp kém, Ninh Tiểu Nhàn sợ hắn không thể phục chúng cho nên phái hai gã ẩn vệ theo sát bên người bảo vệ.
Hai gã ẩn vệ đó, một người đùi phải bị chặt đứt tận gốc, tay trái cũng không còn, bộ ngực còn bị đánh lõm một lỗ thủng to. Tuy đã băng bó qua nhưng vết thương và khóe miệng vẫn không ngừng rướm máu, hiển nhiên nội thương trầm trọng, hơn nữa trị liệu cũng không có tác dụng quá lớn. Hắn chính là sư yêu mà người gầy miêu tả. Bởi vì có chứa chút huyết thống sư tử nên bản thân có thể điều khiển lửa. Chỉ có điều bây giờ tàn tật đến mức này, làm gì còn chút bộ dáng uy phong lẫm liệt?
Thương thế một gã ẩn vệ khác cũng không lạc quan, trên người trừ vết thương lớn nhỏ, xương cột sống từ cái thứ tư bị đánh gãy khiến hắn chỉ có thể tê liệt nằm trên đất, không cách nào nhúc nhích. Vị trí bị thương đó không thể nào dùng thuật nối xương bình thường để nối khỏi. Hơn nữa đau đớn tạo thành cực kỳ mạnh mẽ. Đối với người phàm đây chính là số mệnh cả đời nằm trên giường để người hầu hạ.
Mặc dù bản thể hai người này là yêu quái mạnh mẽ nhưng đều bị gông tiên gia khóa lại như những tù nhân khác. Không có một thân yêu lực, lại không thể sử dụng nên không cách nào vận dụng thần thông để tự chữa lành vết thương. May mắn sinh mệnh lực của yêu quái có thể so với tiểu cường. Tuy thương thế của bọn hắn dọa người nhưng một lát còn chưa chết được.
Trên người những người khác cũng đều bị thương, trong thạch thất nho nhỏ tràn ngập một mùi máu tanh hôi thối nồng đậm. May mà người tu tiên rất ít ỉa đái, nếu không mùi vị nơi này lại càng hỏng bét.
Hai gã ẩn vệ trên mặt đất vốn nhắm mắt nghỉ ngơi, nhìn thấy Ninh Tiểu Nhàn bị mang vào, trên mặt đều kinh hãi. Đầu sư yêu thần chí đã không rõ ràng, giờ phút này hơi khép mắt nói: “Ninh đại nhân, cũng thất thủ bị bắt rồi sao? Cái này có thể thoát ra được sao?” Trong thoáng chốc nhớ tới bí mật của Ninh Tiểu Nhàn, lại vui vẻ nói: “A, ta làm sao đã quên, Ninh đại nhân có thần...”
Tên ẩn vệ bên cạnh khàn khàn hô quát nói: “Câm miệng, đồ ngu!” Bí mật về Thần Quân đại nhân sao có thể nào nói ra trước mặt mọi người?
Ánh mắt nàng vừa chuyển, cuối cùng cũng thấy được Đậu Nhị trong đám người. Tên xui xẻo này cả người đầy máu nằm ngửa trên đất, bộ ngực gần như không phập phồng. Ninh Tiểu Nhàn sợ hết hồn, bước qua đưa thần lực thăm dò vào trong thân thể của hắn vòng vo hai vòng. Nàng phát hiện sinh cơ của hắn không mất đi, lúc này mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm. Khó trách Trường Thiên thông qua tâm minh huyết thệ kêu gọi hắn cũng không có phản ứng, thì ra do hắn ngất đi rồi. Nàng và Thất Tử ra vẻ bị bắt, thúc thủ chịu trói, mất hết mặt mũi người tu tiên, nói cho cùng còn không phải vì nhanh chóng tìm được Đậu Nhị sao?
Bởi vì kế hoạch của nàng và Trường Thiên, người thực lực thấp kém này trong lúc vô hình lại đột nhiên trở nên rất quan trọng. Sớm biết trong A Thái Lệ Nhã có tồn tại núi lửa, nói gì nàng cũng sẽ không phái người này một mình dẫn đội ra ngoài.
Hắn vốn là người Minh Thủy tông, loại người ăn cây táo, rào cây sung là không được người chào đón nhất. Vậy nên dù Văn Nhân Bác có muốn lưu hắn lại làm con mồi, không thương tổn tính mạng hắn, nhưng hắn cũng bị đồng môn Minh Thủy tông sửa chữa + nhục nhã rất nhiều. Vết thương trên người vô số, chỉ xương sườn đã gãy hai cái, xương đùi cũng bị đạp đứt. Đây là người ra tay nhớ thực lực của hắn quá thấp, sợ ra tay độc ác trực tiếp đánh chết hắn.
Ninh Tiểu Nhàn hơi thở dài, từ trong ngực lấy ra đan dược phân cho mọi người ở đây.
Nàng đút thuốc cho Đậu Nhị, sau đó giống như Trường Thiên mỗi lần chữa thương cho nàng, đưa thần lực vào trong cơ thể hắn bình ổn nội thương. Cứ vận hành như thế mới phát hiện thật ra thân thể thương thế Đậu Nhị cũng không nặng. Chẳng qua thể chất của hắn yếu hơn những tu sĩ khác một chút nên mới hôn mê. Có thần lực của nàng tương trợ, Đậu Nhị ho hai tiếng, rốt cục chậm rãi tỉnh dậy, đầu tiên nhìn đã thấy nàng, cũng cả kinh giống sư yêu và ẩn vệ: “Nữ chủ nhân cũng rơi vào tay Minh Thủy tông rồi, giờ phải làm thế nào đây?”
Trong lòng Ninh Tiểu Nhàn hơi có chút cảm động lại còn muốn nghiêm mặt nói: “Nếu không phải vì cứu mấy tên ngu ngốc các ngươi, ta việc gì phải bị bắt?” Đậu Nhị và hai ẩn vệ đều xấu hổ cúi đầu. Đúng lúc này, đột nhiên có một người bệnh nặng nằm trên đất kêu gào thảm, cũng do Thất Tử tay chân to thô thiển thay người ta trị liệu, kết quả ngược lại khiến vết thương rách ra xấu thêm.
Dù hắn da mặt dày cũng không nhịn được phải cúi đầu, xấu hổ hắc hắc cười không ngừng.
Nàng một cước đá bay Thất Tử, xoay người đi xử lý thương thế mấy người trọng thương, song trên tay mang gông cực kì không tiện. Đậu Nhị thấp giọng nói: “Nữ chủ nhân, loại gông tím này có thể khóa lại tu vi, mà lực lượng đơn thuần chỉ có trăm vạn cân giãy không ra, cực kì khó dây dưa. Ngài vẫn nên tìm cơ hội để cho vị quý nhân kia mở nó ra.” Nhiều người ở đây tai lẫn lộn, hắn không thể làm gì khác đành uyển chuyển gọi Trường Thiên là “Quý nhân”.
“Trăm vạn cân?” Ninh Tiểu Nhàn nhương lông mày thanh tú: “Ngươi sớm nói rồi.” Tay phải thoáng một cái đã nắm lấy răng nanh hóa hình thành Yêu Sọ.
Nàng vốn là người không phải yêu nên không có chân thân. Nàng không giống Thất Tử, Trường Thiên và Hạc trưởng lão có pháp khí bổn mạng. May là Trường Thiên phí hết tâm huyết chế tạo răng nanh cho nàng, đây là pháp khí trong lúc nàng là người phàm cũng có thể sử dụng. Hiện tại cho dù thần lực của nàng bị trói buộc, răng nanh vẫn có thể trung thành, cẩn thận tỉ mỉ thi hành mệnh lệnh của nàng.
Nàng trở tay nâng kiếm, hai tay hướng ra phía ngoài một phần, cái gông tím phát ra tiếng kêu nhè nhẹ, chỉ có điều vẫn hoàn hảo không tổn hao gì. Nhưng lần này đã đủ hấp dẫn ánh mắt mọi người. Có một Tiên Phỉ rung giọng nói: “Điều này... Điều này sao có thể!” Ban ngày vô luận bọn họ vặn bẻ, tách ra, thậm chí lấy pháp khí ra nạy mở, trừ cổ tay đau đến chết ra, bộ dạng gông xiềng trên tay vẫn không nhúc nhích, càng đừng nói phát ra rung động như vậy, hơn nữa gông tím Ninh Tiểu Nhàn đeo trên tay mang đẳng cấp rất cao.
Nàng cười cười. Mới vừa rồi chỉ thử lực thôi, Yêu Sọ hiện tại có thêm lực lượng cự xà. Lúc nàng cầm kiếm trên tay có thể cảm giác được trói buộc của cái gông tím không có trầm trọng nữa, hơn nữa pháp khí này cũng có linh tính nhất định, mơ hồ truyền đến cảm giác sợ hãi.
Nàng bắt đầu vận chuyển thần lực trên người khiến chúng toàn bộ tụ tập tới tay. Những người khác trơ mắt nhìn, không biết tại sao đáy lòng chợt dâng lên cảm giác khuất phục, kính sợ, có người co lại thân thể, theo bản năng cách nàng xa hơn một chút. Bình thường cũng thôi nhưng khi tay nàng cầm Yêu Sọ, lực lượng cực lớn đã có thể sánh với sức lực của yêu quái Đạo Kỳ. Người có sức lực, tất có thế, nàng vừa vận lực, cương khí quanh thân lay động lập tức hiện ra uy thế hung ác ngoan độc.
Đây vốn là bản chất từ thần lực Ba Xà, cũng là lực lượng hiện tại nàng đang thi triển ra.
Trong chớp mắt, nàng có thể cảm giác được thần lực cấp tốc va đập vào kinh mạch cứng cỏi khiến nàng có cảm giác đau đớn. Loại đau đớn rất kịch liệt cũng rất kích thích, khiến máu nàng sôi trào, khó có thể tự kiềm chế.
“Mở!” Nàng khẽ quát một tiếng, hai tay nắm chặt thành quyền, đột nhiên hơi hướng ra ngoài một phân! Đậu Nhị đứng bên cạnh nàng dám đánh cam đoan, trong tích tắc đó, hắn thấy trong mắt nữ chủ nhân chợt lóe ánh sáng màu vàng.
“Rắc rắc” cái gông màu tím vốn đang khóa chặt trên tay nàng bỗng phát ra tiếng động thô ráp ‘két két’, không giống tiếng kim loại, trái ngược với tiếng gốc cây già sụp đổ, nó vừa dứt khoát vừa gọn gàng đứt thành hai khúc, rơi trên mặt đất. Có một luồng khói đen bay ra từ chỗ gãy lìa, trống rỗng ngưng tụ thành hình dáng một con rắn nhỏ, sau đó phát ra một tiếng gào thét, chậm rãi tiêu tán trong không khí.
“Đây là cái gì?”
“Khí linh.” Trường Thiên như có điều suy nghĩ: “Khó trách cái gông tím này có lực trói buộc mạnh như thế. Ngay cả Thất Tử giãy giụa mà cũng không thoát, thì ra trong đó trộn lẫn hồn phách mãng xà yêu Phản Hư kỳ làm khí linh. Sức mạnh của mãng xà vốn có sở trường xoắn và trói buộc, dùng hồn phách Phản Hư kỳ làm khí linh có thể trói lại yêu quái đạo kỳ bình thường rồi.”
Hai người bọn họ nói chuyện qua loa hời hợt nhưng những người khác lại không nhìn thấy như vậy. Đa số Tiên Phỉ hút một hơi khí lạnh, họ có vài lần duyên phận cô gái yêu kiều trước mắt rồi, không nhìn ra nàng lại là một yêu quái bạo lực ah, sau đó lập tức vui mừng. Hiện tại mọi người là châu chấu trên một đường thẳng, nàng càng có sức lực mạnh mẽ, cơ hội mọi người thoát khỏi vây khốn càng lớn.
Ninh Tiểu Nhàn hoạt động cổ tay một chút, nắm lấy răng nanh quay đầu lại chém đứt cái gông tím trên tay Thất Tử, lại để hắn mở khóa cho những người khác. Bản thân Thất Tử có thêm lực lượng thất tượng, một lần nữa được tự do, đơn giản chỉ cần dùng lực lớn đẩy mạnh gông xiềng những tù nhân khác đều dư dả.
Thời gian có hạn. Nàng vội vàng ngồi xổm xuống, trước tiên cứu trị cho năm người bệnh nặng, sau đó phân biệt mức độ thương tích nặng, nhẹ để chữa trị cho mỗi người. Suốt đoạn đường nàng đi này, chính mình chịu qua tất cả tổn thường lớn nhỏ, ngoài sáng và nội thương không đếm hết. Nàng rất quen thuộc kết cấu của con người, ở Ẩn Lưu lại nhận chức đan sư một thời gian dài, còn tham gia chiến dịch Tây Bắc, đặc điểm thân thể rất nhiều yêu quái có thể nói rõ như lòng bàn tay. Cộng thêm thuốc lúc trước mọi người ăn vào bắt đầu phát huy tác dụng trong thân thể, một phen động tác này vừa ra, lúc nàng tới đây thời gian còn lại của năm người trọng thương kia, mỗi người không quá ba mươi hơi thở, song sau khi qua tay nàng, người đó lập tức cảm thấy đau đớn giảm đi, vết thương gần đó thậm chí truyền đến cảm giác mát mẻ thoải mái, không khỏi tấm tắc kêu kỳ lạ, còn lại người vết thương nhẹ, căn bản nàng không cần dùng nhiều thời gian đã xử lý xong, động tác cực nhanh khiến người ta hoa mắt.
Có tên Tiên Phỉ bội phục nói: “Ninh cô nương, chiêu thức bản lãnh này của cô thật là giỏi.”
Nàng hé miệng cười nói: “Cái này coi là cái gì? Trong đan sư của Ẩn Lưu có một vị yêu tinh nhện, có thể hóa ra tám cánh tay, đồng thời chữa bệnh và chữa thương cho bốn người. Tốc độ nhanh hơn mấy lần người thường.” Mấy nhân viên trọng thương, tỷ như sư yêu thiếu một tay một chân, tạm thời không thể tham gia chiến đấu. (chưa xong còn tiếp)