Nghĩ tới đây nàng cảm thấy trong lòng đau khổ khó tả. Thanh Loan lo lắng ngưng mắt nhìn nàng. Hiện tại Ninh Tiểu Nhàn đầy mặt khói lửa, trong mũi máu vẫn đang chảy, thoặt nhìn nói không hết vẻ tiều tụy.
Ninh Tiểu Nhàn mở mắt ra, chậm rãi ngồi thẳng người, trước sự vây quanh của ẩn vệ, trước tiên thi triển thuật vệ sinh, tẩy đi nám bụi đen trên mặt, nhẹ giọng nói “Đi thôi, trước tiên đi tìm đám Đậu Nhị” Thanh Loan đem nàng đưa vào trong xe Bột Ngư, đội ngũ bắt đầu xuất phát.
Nàng cảm nhận được tầm mắt Thanh Loan, chống người ngồi dậy, dựa vào giường êm nhưng lưng vẫn thẳng tắp, lúc này đón nhận ánh mắt của Thanh Loan khẽ mỉm cười “Sao vậy?”
Thanh Loan cắn môi nói “Ninh đại nhân, kế tiếp chúng ta …”
“Sự tình ở đây đã vậy, chúng ta trước về Ẩn Lưu” Ninh Tiểu Nhàn cười cười nói “Rời đi hơn một tháng, Hạc môn chủ bọn hộ chắc là sốt ruột rồi”
“Ngài......”
“Ta không sao” Nàng vỗ vỗ cánh chim xanh “Ngươi trước đi chiếu cố Thất Tử. Hắn bay quá nhanh, có chút thoát lực”
Vị nữ chủ nhân này đại khái còn chưa cảm giác được sao? Tính cách của nàng cùng Trường Thiên đại nhân càng lúc càng giống nhau rồi, đều là không muốn cho người ta thấy được khó khăn của mình, Thanh Loan thầm than một hơi, rời đi.
Ninh Tiểu Nhàn cũng biết, Thanh Loan mới nhập hội không lâu, quan hệ với mình còn xa mới bằng Thất Tử cùng Đồ Tẫn, mình quyết không ở trước mặt thuộc hạ thể hiện ra sự khó khăn chật vật. Lúc này trong xe không còn người, nàng từ trong ngực móc ra Thần Hồn đan ăn vào, nhẹ nhàng ho hai tiếng, thân thể rốt cục xụi lơ xuống, khép hờ hai mắt vận thần lực chữa thương.
Trong Thần Ma Ngục vẫn im ắng.
Bóng đêm càng sâu, buồng xe vẫn khóa chặt, đem thân thể mềm yếu vô lực của nàng âm thầm dấu trong bóng tối.
#####
Đội ngũ của Đậu Nhị đã ngừng lại, mọi người bao gồm cả Ẩn vệ đều kinh ngạc nhìn về ngọn lửa đỏ rực cháy sáng cả bầu trời bao la mà ngẩn người.
Đó là phương hướng của núi Ô Xích Nhĩ, sơn thần lão gia quả nhiên đang phát tiết tức giận của mình. Bọn họ cách xa như vậy nhưng vẫn cảm nhận được mặt đất đan rung rẩy lay động. Núi tuyết sơn phía xa đã biến thành màu đen, ngọn dung nham đang phun ra kia có thể so sánh với cây pháo hoa khổng lồ. Miệng núi lửa chảy ra dung nham, khuếch tán ra bốn phương tám hướng. Dưới chân núi, rừng rậm bắt đầu bốc cháy, không trung tràn ngập khói dầy đặc pha trộn thêm lưu huỳnh.
Khắp nơi có hoàn cảnh của ngày tận thế.
Người của bộ tộc Bồ thị kêu lên một tiếng. Nơi bọn họ ở vào vị trí đường đi của nham thạch. Cho dù là người có trí tưởng tượng kém nhất cũng hiểu tử thủ ở nơi đó sẽ gặp kết quả bi thảm gì. Bọn họ không biết rằng, chỉ sợ dung nham không đốt hủy thôn trang thì hàng vạn tấn bụi tro cũng sẽ đem những tia sinh cơ còn sót lại ở đó chôn vùi. Ở trước núi Ô Xích Nhĩ đã tích tụ mấy nghìn năm thì hết thảy đều phải bị phá hủy.
Nhân tâm cũng đều là máu thịt, trong đội ngũ nhất thời nổi lên tiếng khóc, có ít người vạn phần hối hận vì sao lúc ấy mình còn chứa tia may mắn trong lòng, không kiên trì đem người nhà muốn lưu lại trói mang đi, tựa như Bồ lão.
Đậu Nhị đợi bọn họ khóc đủ, lúc này mới vận khởi thần thông hướng bọn họ nói “Đi nhanh thôi, nơi này còn chưa an toàn. Đi về phía trước khoảng mười dặm nữa thì có thể nghỉ ngơi”
Một khắc sau, đội ngũ Ninh Tiểu Nhàn cũng gia nhập cùng họ.
Nàng đã đổi lại một bộ xiêm y, trên gối đắp hai tầng áo ngủ bằng gấm. Mịch La thiết kế thập phần chú ý, giường, chăn đều được hạ nhân tinh tế xông huân hương, tản ra mùi oải hương và mùi cỏ nhàn nhạt, nghe nói có tác dụng an thần. Thân thể nàng khó chịu nên cũng không đi ra ngoài. Chỉ lệnh ẩn vệ điều khiển Hắc xa đi bên cạnh đội ngũ người phàm, sau đó gọi Đậu Nhị tới.
Đậu Nhị tuân lệnh đi tới, trong tay còn mang theo một người. Ninh Tiểu Nhàn miễn cưỡng lên tinh thần. Nhìn người này giống như đã qua tuổi sáu mươi, đầu đầy tóc bạc, lại bị Thụ Yêu trói lại, cảm thấy có chút kinh ngạc. Nàng biết Đậu Nhị sẽ không làm chuyện thừa thãi, cho nên ngưng hai mắt nhìn, cau mày nói “Chứng bệnh tâm thần?”
“Con mắt nữ chủ nhân quả thật như thần” câu nịnh nọt này của Đậu Nhị mặc dù hơi quá nhưng cũng không hoàn toàn là ninh nọt. Chính hắn cũng mất hồi lâu mới xác định ra chứng bệnh, nữ chủ nhân chỉ dùng thời gian hai hơi thở, trong chuyện này có thể thấy được sự cao thấp về kiến thức và thần thông khác nhau một trời một vực, lập tức đem bệnh trạng của Bồ lão nói ra. Sau đó nghiêm mặt nói “Ta mặc dù không có bổn sự gì, nhưng linh cảm từ trước tới nay khá chính xác. Người này có lẽ có thể cung cấp cho đại nhân chút ít đầu mối”
Ninh Tiểu Nhàn bắt mạch Bồ lão, lại lật mí mắt của hắn xem, trầm ngâm một lát nói “Muốn trị tốt cho hắn cũng dễ dàng, bất quá cần châm cứu một thời gian. Nhưng mà người thanh tỉnh dễ dàng nói dối, hơn nữa bí mật đã đè nén mấy chục năm, không biết ông ta có tạo nên cảnh tượng giả tạo hay không? Đều nói người điên mới nói lời thật, hay là chúng ta cứ duy trì tình dạng này của ông ta trước” Sau đó cúi đầu phân phó Cưu Ma đi gọi Đồ Tẫn tới.
Đậu Nhị cúi đầu đứng một bên, trong lòng lạnh xuống. Hắn vẫn cho là nữ chủ nhân đối với người phàm quá mức nhân từ, bây giờ xem ra lúc nên dùng thủ đoạn cũng lập tức trở mặt vô tình, không cởi bỏ bản sắc của người tu tiên.
Đội ngũ trong cánh đồng tuyết liên tục đi gần mười canh giờ, chịu đủ giá lạnh của tuyết xâm nhập cơ thể, đừng nói người già, phụ nữ và trẻ em mệt không chịu nổi, ngay cả tráng niên nam tử cũng có chút không chịu được.
Đồ Tẫn đã hóa hình thành thần thú, giúp đỡ mấy tên ẩn vệ duy trì đội ngũ và trật tự. Kỳ thú dữ tợn xuất hiện, dẫn động một mảnh kinh hô, bất quá người của bộ tộc Bồ thị giờ phút này cũng ý thức được, những thứ đại yêu quái này có càng nhiều thì lại càng an toàn.
Cưu Ma chui ra khỏi hắc xa, trước hết hướng thám tử cầm yêu hồi báo, sau đó mới hóa ra bản thể vỗ cánh bay lên trời, âm thanh sáng sủa nói “Các phàm nhân nghe đây. Phía trước ba dặm có một khe núi, cản gió tuyết, chúng ra tối
nay sẽ đóng quân tại đó” nàng vận dụng thần thông, những lời này truyền tới tai mỗi người.
Người Bồ thị đã sớm mệt mỏi không chịu nổi, vừa nghe nói nơi nghỉ ngơi cách không xa, tinh thần nhất thời phấn chấn, đi đường cũng mạnh mẽ hơn.
Cưu Ma ở trên trời xoay hai vòng, mới thu cánh đậu trên vai Đồ Tẫn. Kỳ thú thân thể khổng lồ, cổ lại ngắn, móng vuốt của Cưu Ma bậu trên cái cổ cứng rắn của hắn, sau đó bắt đầu rỉa lông bị nhuốm đen – ngày hôm nay hoạt động quanh núi lửa, lông vũ của nàng đều biến thành màu đen hết.
Đồ Tẫn không vui nói “Ngươi đang làm gì đó?” hắn cảm giác mình giống như hà mã trong đầm lầy. Loại suốt ngày chỉ biết ăn ngủ, ngủ ăn cùng loại với heo, hay những loại ký sinh trùng khác.
Cưu Ma cười nói “Hôm nay ta mệt mỏi, lại không tốt đi nằm trong xe của nữ chủ nhân, không thể làm gì khác hơn là mượn tạm vai ngươi nghỉ chân một chút. Nói, có phải lúc núi lửa bộc phát, ngươi khóc đúng không?”
Cư nhiên bị nàng nhìn thấy! Đồ Tẫn lạnh lùng nói “Ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì? Còn nói cầm yêu khả năng nhìn vượt xa yêu quái tầm thường, ta xem bất quá chỉ là hư danh” trên mặt hắn rất không tự nhiên, may là mặt kỳ thú vốn hung thần ác sát, nhìn không ra vẻ mặt gì.
Cưu Ma mấy ngày trước chữa thương cho hắn cũng gặp tình cảnh lúc nóng lúc lạnh này, tâm tình nàng thật tốt, giờ phút này cũng không hỏi tới mà cười tủm tỉm nói “Nữ chủ nhân có việc truyền ngươi, hiện tại, lập tức”
“Sao không nói sớm” hắn oán hận run người một chút, thiếu chút nữa đem nàng hất ngã trên đất, lúc này mới bước dài về hắc xa, hóa thành hình người chui vào.
Ninh Tiểu Nhàn muốn hắn làm, là dùng phân thân hồn phách đi vào xem trí nhớ của Bồ lão. Lão đầu này hiện tại bị chứng tâm thần, ngược lại tốt hơn khi tỉnh táo chịu nỗi đau sưu hồn.
“Như thế nào, có chút đầu mối gì?” Thấy hắn thu hồi phân thân trong đầu Bồ lão, mở mắt ra, Ninh Tiểu Nhàn gấp gáp hỏi.
Đồ Tẫn sắc mặt kỳ dị nói “Nam Minh Ly hỏa kiếm mất tích có chút liên quan với ông ta”
Lời vừa nói ra, mọi người bên trong xe đều thất kinh. Thần khí lại có liên quan cùng người phàm hèn mọn và tính mạng ngắn ngủi này.
Trong thế giới này, có hạnh phúc thì cũng sẽ có bất hạnh. Bồ lão tuổi nhỏ trôi qua thật bất hạnh, hắn ba tuổi mất cha, năm tuổi mất mẹ, sau đó mấy năm thân thích ra ngoài buôn bán lại gặp phải cường đạo hổ lang, dù sao cơ hồ là mệnh khắc tất cả người thân. Một hồi, hai hồi thì cũng thôi, nhưng người chết ngày càng nhiều mọi người liền phát hiện tiểu độc tử này chính là mệnh phạm thái tuế, người nào gần hắn cũng sẽ gặp họa, cho nên từ năm bảy tuổi không người nào dám chứa chấp hắn.
Đại để là người mệnh cách cứng rắn thì tính mạng cũng cứng rắn. Hắn trở thành tá điền nhỏ tuổi nhất toàn tộc, giúp người giàu trong tộc chăn dê bò, thu lượm củi mà sống. Trời có tuyết hắn sẽ ở trong phòng chứa củi, một đứa trẻ nhỏ tuổi như vậy mà sống trong thời tiết lạnh khủng khiếp thế nhưng lại không chết, ngược lại sống ngày càng khỏe mạnh. Nhà giàu này vốn sợ dẫn họa vào người không muốn thu hắn, lại không thể làm khác lời tộc trưởng khổ sở khuyên nhủ, nên đành phải lưu hắn lại, như vậy qua một hai năm, trong nhà vẫn bình an vô sự, cho nên mọi người biết được tiểu tử này chỉ khắc người thân chứ không khắc tới chủ.
Bồ lão lúc này mới có hi vọng sống. Nhưng mà có chuyện hắn không nói cho bất cứ ai biết, chính là buổi tối sinh nhật chín tuổi, hắn đột nhiên mơ thấy tổ tiên mình đều cung phụng sơn thần núi Ô Xích Nhĩ, lúc đó mây trên trời rất nhạt, khiến hắn nhìn rõ một đại điểu đỏ rực bay lượn trên trời. Đại điểu có lông đuôi cao vút màu sắc rực rỡ, nhuộm đỏ nửa bầu trời, lại không thể khiến hắn có cảm giác nó xinh đẹp, bởi vì nó thiếu chân trái cùng cánh phải, thân có tật, mà dù còn nhỏ, Bồ lão cũng biết tàn tật thì không xinh đẹp.
Núi Ô Xích Nhĩ đột nhiên chấn động, giống như có quái vật muốn gầm thét ra ngoài. Hỏa điểu vào lúc này kêu một tiếng, hóa thành một đạo hồng quang lao vào trong miệng núi. Trong khoảnh khắc, dị trạng ngưng lại, một lần nữa trở thành tòa tuyết sơn nguy nga thanh tĩnh.
Nếu như chỉ mơ thấy một lần …. Nhưng quá bận rộn nghĩ biện pháp lấp đầy bụng nên Bồ lão sẽ không suy nghĩ nhiều. Nhưng từ đó về sau, cơ hồ cách mấy ngày hắn sẽ lại mơ thấy giấc mộng kỳ quái. Trong mộng hỏa điểu hình thể so với mây trời còn lớn hơn, tiếng kêu trước khi đi vào miệng núi nghe thấy nhiều lần, cho dù hắn chỉ là đứa trẻ cũng từ đó cảm nhận được bi thương. Đó là bi thống mà hắn cảm nhận được khi mất đi phụ mẫu của mình.
Năm mươi năm trước, đại tuyết sơn an tĩnh đột nhiên nghênh đón khách tới. Theo lời tộc trưởng nói, có thể là thần tiên sống hạ phàm. Sau đó khi đã sống đủ lâu, hắn mới biết đây là người tu tiên, nhưng khi đó trong mắt hắn, vị nào có thể khống chế bảo kiếm bay lên trời thì chính là thần tiên chân chính.