Đây quả thực là một cảnh tượng quỷ dị: một phòng nhỏ gần như hoang phế, một đám người tu tiên đứng yên không nói, một hoàn cảnh tĩnh mịch không chút tiếng động, không khí giương cung bạt kiếm.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Lang Gia đột nhiên thở dài thật sâu rồi nói: “Ngươi thắng. Đại nhân Thần Quân ở đâu, xin dẫn ta tới gặp.”
Ninh Tiểu Nhàn cười nói: “Xin thả lỏng, đi theo ta.” Nàng đang muốn đưa tay đặt nên đầu vai Lang Gia, hắn đột nhiên điềm nhiên nói: “Lá gan của cô nương rất lớn ah, lại dám cầm tánh mạng mọi người nơi này làm tiền đánh cuộc.”
“Ngươi sai rồi, ta không dám.” Nói xong, nàng dẫn hắn vào Thần Ma Ngục.
Chuyện tình phía sau nghìn bài một điệu, không cần lắm lời. Không ngoài dự đoán của nàng, Lang Gia lựa chọn lưu lại tiếp tục đảm nhiệm môn chủ Ẩn Lưu. Với tổ chế nhiều thủ lĩnh, nếu như hắn rời đi, Ẩn Lưu muốn có bước phát triển mới phải bầu môn chủ mới. Việc đó chắc chắn sẽ lại có một phen rung chuyển cho nên hắn có thể ở lại sẽ tốt hơn. Hạc môn chủ thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ có Ninh Tiểu Nhàn tự mình biết, thời điểm nàng mang theo Lang Gia đứng trước mặt Trường Thiên, quả đấm vẫn luôn nắm chặt trong tay áo cuối cùng mới buông ra, sau lưng mồ hôi lạnh thấm ra ướt nhẹp. Đối mặt với một tiên nhân tùy thời có thể làm khó dễ đám người bọn họ, quả nhiên áp lực như núi lớn. Chuyện này thoạt nhìn không đánh mà thắng, giải quyết hoàn mỹ, dường như vô cùng dễ dàng, song ai có thể cảm nhận được bọn họ đã tốn bao nhiêu thời gian nhiều lần tính toán, mới có thể đổi lấy thành quả chiến thắng như vậy?
Đúng như dự đoán của Lang Gia, từ lần trước khi chưa rời khỏi Ẩn Lưu kế hoạch đã bắt đầu rồi. Khi đó ai cũng không dám nói bảo đảm, hành trình tới Đại tuyết Sơn lần này nhất định có thể giải cứu Trường Thiên. Như vậy sau khi trở về phải đối mặt với Lang Gia như thế nào đã biến thành vấn đề mấu chốt. Trường Thiên nói chuyện với Hạc môn chủ cũng coi đây là trọng tâm.
Khi Hạc môn chủ còn đang đảm nhiệm chức trưởng lão, chung đụng với Lang Gia mấy trăm năm, vì vậy đặc biệt đồng ý với đánh giá của Trường Thiên về chuyện “không quả quyết” của Lang Gia. Xử lý chính vụ thiếu chủ kiến, bên tai lại mềm, dễ dàng bị người khác thuyết phục. Đặc điểm tính cách của hắn, sự bảo thủ so với Cưu Ma lúc ấy vừa vặn tạo thành nét đối lập vô cùng rõ ràng. Nếu đổi lại là bản thân Hạc môn chủ, sau khi Ninh Tiểu Nhàn phá hư giao dịch giữa hắn và Đoan Mộc Ngạn, hắn nhất định nhanh tay nhanh chân đánh rớt nàng, tuyệt đối không cho phép người khiêu khích và tính toán mình còn sống. Nhưng Lang Gia lại chưa từng làm như vậy.
Cho nên trận chiến đấu này, vẫn lấy công tâm làm chủ. Hôm nay mọi người xuất hiện ở đây cũng đã trải qua bố trí cẩn thận. Hạc môn chủ và ẩn vệ đến đây, tạo thành áp lực tâm lý cực lớn cho Lang Gia. Công Thâu Chiêu xuất hiện với tư cách là bằng hữu kiêm người bên ngoài của Lang Gia, giống nhau là người thứ ba. Bởi vì thời điểm trong lòng Lang Gia khó quyết định, nhất định sẽ nghe vào ý kiến của bằng hữu. Mà trong đó tác dụng quyết định còn lại chính là lực sinh trưởng Ba Xà, khiến hắn thực sự không giết được Ninh Tiểu Nhàn, thả không được, lâm vào cảnh bị động.
Trong kế hoạch của bọn hắn, nếu xé toang mặt muốn động thủ, Ninh Tiểu Nhàn chính là người đầu tiên phải chết cuốn lấy Lang Gia, điều này sao có thể không khiến trong lòng nàng khẩn trương chứ?
Báo cáo chuyện ở đây xong, Hạc môn chủ lập tức mang theo một đám ẩn vệ rời đi. Chỉ một lúc sau, Trường Thiên cùng Lang Gia đã kết thúc nói chuyện. Vì trấn an hắn, Trường Thiên thêm vào tâm đắc tấn chức cảnh giới chân tiên dốc túi truyền thụ cho hắn. Đại đạo ba nghìn, trăm sông đổ về một biển. Chân thân của hai người mặc dù khác nhau nhưng sau khi tiến vào cảnh giới tiên nhân trở lên thì phương pháp đều tương thông.
Lang Gia lập tức mừng rỡ, uất ức tích tụ trong lòng bị hòa tan không ít. Hắn muốn thoát khỏi sơn mạch Ba Xà ngao du thiên hạ, chính là vì cảm ngộ triết lí thiên địa, đề cao cảnh giới của mình, hiện tại có đại nhân Thần Quân tự mình chỉ điểm, tất nhiên sẽ thu được hiệu quả làm ít công to.
Hai người nói chuyện tỉ mỉ một lát, Trường Thiên gọi Ninh Tiểu Nhàn đi vào mang Lang Gia ra.
“Ngươi đừng cho rằng bọn họ không có sức liều mạng chống lại ngươi.” Hắn chỉ vào Ninh Tiểu Nhàn nói với Lang Gia. Thấy người kia vẻ mặt không tin lại không dám lên tiếng, Trường Thiên cười nói.”Thủ hạ Bác Trạch của Cưu Ma kia có thiên phú gì, ngươi còn nhớ rõ không?”
“Khả năng khống chế ảnh* (bóng dáng). Tự giam cầm.” Lang Gia tất nhiên biết: “Người chết dưới tay Bác Trạch, số lượng cũng không ít.”
“Không sai. Nàng có thể dùng thiên phú của Bác Trạch. Tuy nói tu vi càng thêm tinh thâm, lực khống chế và trói buộc của ảnh càng yếu nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủn một cái chớp mắt khiến động tác của ngươi chậm lại cũng đủ để làm xáo trộn kế hoạch của ngươi, lệnh cho Cưu Ma hạ độc trên người ngươi.” Trường Thiên vừa dứt lời, Cưu Ma lập tức xuất hiện dưới tầng chót, hơi khom người với Trường Thiên.
Lang Gia lúc này mới động dung nói: “Cưu Ma cũng bị ngài thu vào dưới trướng rồi. Khó trách sau khi nàng ta thua Hạc trưởng lão lại lập tức biến mất không có tung tích. Ta cho người đi tìm cũng không tìm được.” Mặc dù thân thể tiên nhân có chênh lệch nhất định so với Vô Lậu kim tiên, nhưng bình thường đã là phong bế lỗ chân lông toàn thân, con đường xoang tiết thực* (ruột, niệu, quản, tuyến sinh dục của một số loài cá, chim, lưỡng thê, bò sát đều ở trong một xoang), ngay cả hô hấp cũng gần như dừng lại, cơ bản đã có thể miễn dịch sự ăn mòn của độc tố. Nhưng cái “căn bản” này cũng không bao gồm thuốc ác độc mạnh nhất. Sở dĩ Cưu Ma có thể dùng tu vi Độ Kiếp tiền kỳ ngồi trên chức vị môn chủ nhiều năm như thế, địa vị ngang nhau với hắn, chính là bởi vì độc tố của nàng ta có thể tổn thương tới thân thể tiên nhân, Lang Gia có vài phần kiêng kỵ đối với nàng.
Dưới điều kiện tiên quyết hắn không biết chút gì, nếu như Cưu Ma thừa dịp thiên phú “Khống Ảnh” có hiệu lực trong chớp mắt phóng độc ở trên người hắn, quả thực khá khó ứng phó và giải quyết rồi.
Trường Thiên khẽ mĩm cười nói: “Mặt khác, ngươi có biết thần bút ‘Kinh Phong Vũ’ ở trên tay nàng không? Nếu nàng lệnh cho một ẩn vệ lấy thần bút để đối phó ngươi. Liều mình lấy tính mạng không thành công thì cũng có thể khiến ngươi trọng thương. Ngươi có trong tay tượng người thứ hai chết thay sao?” Ngày đó Đoan Mộc Ngạn chạy trốn thục mạng, từng dùng thần bút ‘Kinh Phong Vũ’ đó, trả một giá lớn là dùng hai phần ba sinh mệnh lực của thân thể, mời
ra một chữ “Hải” lại có thể đả thương Lang Gia. Nếu không có Huyết ngô đồng chế thành tượng người chết thay có hiệu lực, vị tiên nhân này không tránh được phải lưu lại một ít máu tiên nhân. Ẩn vệ thi triển thần bút dùng tu vi cảnh giới cao hơn, sẽ sinh ra hiệu quả gì đây?
Lang Gia lại càng hoảng sợ: “‘Kinh Phong Vũ’ của Đoan Mộc Ngạn? Nói như vậy, phân thân Âm Cửu U kia đã...”
“Lúc ấy cũng đã chết trong bao vây săn bắt của chúng ta.” Ninh Tiểu Nhàn cười nói: “Nếu không có mấy phần nắm chắc, làm sao ta dám lấy tính mạng của chính mình và thủ hạ làm tiền đánh cuộc chứ, đại nhân Lang Gia?”
Lang Gia giật mình đứng thẳng người một hồi lâu, mới cười tự giễu một tiếng: “Trong Ẩn Lưu xảy ra nhiều chuyện như vậy, vậy mà hôm nay ta mới biết, xem ra ta chê cười Cưu Ma, nhưng chính mình cũng không xứng với chức vụ.”
Cưu Ma ở một bên tức giận nói: “Ngươi vẫn luôn chê cười ta sao?”
Lang Gia tâm tình không tốt, quay đầu lạnh lùng nhìn nàng một cái: “Ngươi có thể bị Hạc trưởng lão đánh bại, thì không thể cho người khác chê cười sao?”
Mắt thấy hai người này sắp ầm ĩ, Trường Thiên phất phất tay nói: “Ngày sau làm theo điều mình cho là đúng thì tốt rồi, đừng có ồn ào, đều đi ra ngoài đi.” Ninh Tiểu Nhàn đưa hai người này ra khỏi Thần Ma Ngục.
Lúc này thái độ của Lang Gia đối với Ninh Tiểu Nhàn đã khách khí nhiều lắm rồi, nói chuyện vài câu rồi cáo từ. Tối nay nhất định là một đêm không ngủ với hắn, tâm nguyện lo lắng vô số năm được toại nguyện, từ nay về sau lực Ba Xà không thể tiếp tục trói buộc hắn. Song lại phải trả một cái giá cực kỳ cao, chính là hắn đã phát tâm minh huyết thệ với Trường Thiên. Ngay cả chính hắn cũng mờ mịt, đây rốt cuộc là trở nên tự do hơn, hay lại càng không tự do? Cho dù hắn có tâm cảnh tiên nhân, chỉ sợ giờ phút này trong đầu cũng không hề dễ chịu.
May mà Công Thâu Chiêu vỗ vỗ bờ vai hắn, rồi rời đi cùng hắn.
Đây là một cặp bằng hữu tốt ah. Ninh Tiểu Nhàn nhìn bóng lưng hai người biến mất không thấy gì nữa, mới quay đầu hỏi Cưu Ma: “Chúng ta còn ở Ẩn Lưu ngây ngốc một thời gian ngắn, chẳng lẽ ngươi lại muốn tiếp tục ở trong Thần Ma Ngục sao?”
Cưu Ma ngẩn ngơ, suy nghĩ một chút mới nghiêm nghị nói: “À không, ta trở lại chỗ ở cũ.” Từ sau khi nàng thua trận mất đi quyền lực môn chủ, hiện tại trở về tòa nhà đó, chỉ sợ thị nữ và thủ vệ bên trong đều rút lui rồi. Tòa nhà lớn như thế chỉ có một người ở. Nhưng điều khiến nàng không muốn đối mặt nhất chính là mọi người nghị luận về nàng.
Song những quả đắng này đều phải do chính nàng chịu trách nhiệm. Nàng xoay người, ánh trăng kéo dài bóng dáng, lộ vẻ cô đơn.
Hiển nhiên tất cả mọi người rời đi, Ninh Tiểu Nhàn mới từ từ bước đi, lững thững dạo chơi đi về tiểu viện của mình. Lang Gia đã quy phục, nàng đã nhổ đi trở ngại lớn nhất của mình ở Ẩn Lưu. Nói thật, nàng thở dài một hơi. Lấy pháp khí và thế lực trong tay nàng, thật sự muốn đối phó với một tiên nhân đã độ kiếp thành công cũng không thật sự nắm chắc. Cho dù thiên thời địa lợi nhân hoà toàn bộ nàng đều chiếm hết có thể hạ được hắn, người ở chỗ này không biết phải chết mấy người. Họ đều là tướng sĩ đắc lực trong tay nàng, nếu thực sự có thương vong lớn, sao nàng có thể không đau lòng chứ? Giải quyết hòa bình như vậy, tất nhiên là lý tưởng nhất.
Trong bóng đêm rừng rậm Ba Xà vẫn sinh cơ bừng bừng, nàng đi dọc theo con đường, vừa tán gẫu cùng Trường Thiên, vừa thưởng thức dàn hợp xướng của vô số côn trùng và ếch, còn có âm thanh các loại dã thú ly kỳ cổ quái tìm bạn tình.
Ah, dù sao mùa xuân cũng đến rồi.
Hiện tại, con đường đi về phía tây của nàng đã kết thúc. Bây giờ nàng muốn trở về tòa tiểu viện kia, có một chỗ có thể gọi là “nhà” hay không? Nàng cũng không biết. Ở Hoa Hạ nàng từng nghe qua một câu nói: nhà là nơi có thể an tâm. Như vậy, nàng có thể an tâm sao?
Một buổi tối, trăng sáng sao thưa. Nhưng lại có rất nhiều người đắm chìm dưới ánh trăng sáng ngời này, trong lòng như có sương mù quanh quẩn, một mảnh mờ mịt.
“Nha đầu.” Trường Thiên giống như biết cảm xúc trong lòng nàng, thấp giọng nói: “Đừng suy nghĩ lung tung. Cho tới bây giờ, tất cả nàng đều làm được rất tốt.”
Ah, đúng. Nâng chén mời ánh trăng, nhìn bóng thành ba người cô đơn, chỉ là loại biểu tượng giả dối. Cuối cùng nàng còn có hắn phụng bồi, bốn năm rồi, trừ những ngày hấp thu thần lực quy châu kia, tên đại yêu quái này vẫn che chở nàng.
Bất cứ lúc nào, nàng chưa từng cô đơn. Bất luận thời điểm nào, nàng đều có nhà. Nơi có hắn chính là nơi có thể an tâm.
Phía trước ma nhãn bỗng rơi xuống hai giọt nước. Trường Thiên thần sắc vừa động nhưng không có lên tiếng, chẳng qua lẳng lặng cảm nhận buồn vui lẫn lộn trong lòng nàng, tình cảm trộn lẫn trăm vị từ từ thả lỏng.
Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên nhắm mắt lại, hơi ngẩng đầu lên, gác tay đi thẳng về phía trước.
Mỗi một bước đi của nàng, mũi chân đều giống như thực sự đạp trên mặt đất, lại phảng phất như cách khỏi mặt đất. Nếu giờ phút này có người nhìn nàng đi tới, đều sẽ cảm giác và nhận biết hình dáng tướng mạo cô gái này. Nhưng họ chỉ cần vừa cúi đầu hoặc xoay người sẽ quên mất sạch sẽ, chỉ biết hình như nàng có khuôn mặt xinh đẹp, lại giống như không nhớ nổi nàng lớn lên có bộ dáng gì? Chỉ có thể nhớ kỹ có một phương thiên địa hài hòa giống như được vẽ trong tranh. Nhìn nàng giống như đang nhàn nhã dạo chơi, song hai bước đã lướt qua hơn mười trượng.