Nhưng trong khoảnh khắc mới vừa rồi, nàng rõ ràng còn cảm thấy oán
khí trên gò núi cũng giống như bị dẫn động, lúc này lại một cảm giác,
Hung Sát khí này đã phai nhạt chút. Cái đó và Tế Tự mới vừa rồi lại có
liên quan gì?
Nàng xem xong một màn này, chỉ cảm thấy nghi vấn trong đầu không giảm mà lại tăng.
Thanh Loan đối với tính tình của nàng từ từ hiểu rõ, giờ phút này nói nhỏ: “Nữ chủ nhân, là muốn tìm tòi đến tột cùng sao?”
“Không sai.” Ninh Tiểu Nhàn vuốt ve cằm nói, “Tối nay, ta phải tìm bà ta đàng hoàng trò chuyện một chút. Ta cuối cùng vẫn cảm thấy trên người nữ nhân này, có bí mật kỳ quái.”
Náo nhiệt nơi này đã nhìn xong. Nàng giữ chữ tín mà thả A Mao, cũng
đem miếng bạc bị tạo thành viên cầu đưa cho hắn. Trước khi A Mao xoay
người đi, nàng nhẹ giọng nói: “Trận Đại hạn này sẽ không kéo dài quá
lâu, sau khi có mưa đến bình thường, ngươi tốt nhất hãy nhanh chóng rời
đi cái trấn này.”
Thân thể A Mao run lên, không nói lời nào, chẳng qua là xa xa mà chạy mất.
Tuy nói có thần thông tồn tại, nhưng nàng tin tưởng, đa số sự vật
diễn biến và phát triển vẫn phải phù hợp với quy luật tự nhiên. Cái
trấn nhỏ này cách Kính Hải chỉ có hai nghìn dặm, khí trời đang vô cùng
nóng bức, giây phút nào trên mặt biển cũng có một lượng lớn hơi nước bốc hơi lên, chỉ đợi hướng gió thay đổi, là sẽ bị gió mùa đưa vào đất liền, đến lúc đó trận Đại hạn này nhất định có thể giải trừ. Đây cũng là nơi
cung cấp nước mưa chủ yếu của khu đất liền, chỉ là không biết tại sao
năm nay lại bị muộn? Hệ thống khí trời phức tạp nhiều lần, ai cũng không có nắm chắc nói là mình nhất định có đạo lý để theo đuổi.
Nàng ở trên không, quan sát thấy trấn phía trước hai mươi dặm nơi
sông Đằng xà, mực nước mặc dù không cao, nhưng giữa sông đích xác là có
nước, có thể thấy được cách nguồn nước càng ngày càng gần. Mà người phàm chỉ cần kiên trì nhiều nhất một tháng nữa, nhất định có thể đợi đến một trận mưa. Ông trời tất nhiên là tổn hại có thừa mà bổ chưa đủ, chỉ sợ
trời cao đối với nhân loại nghiêm khắc nữa, phái xuống nhiều khổ nạn hơn nữa. Vốn sẽ chừa một con đường sống.
Nàng có thể ở bên ngoài thân thể khởi động cương khí hộ thể, nước mưa đừng mơ tưởng làm ướt nàng, song Ninh Tiểu Nhàn vẫn cầm một cây dù
giấy. Khoan thai đi trở về khách sạn đang đặt chân, lúc này mới cảm giác được mỏi mệt khi lữ hành đường dài dâng lên. Nàng ở trong chính sảnh
gọi một chén bún cá trạch nóng hổi. Dựa vào ngoài phòng nghe tiếng mưa
rơi mà bắt đầu ăn. Trận mưa này quả nhiên rơi xuống nửa canh giờ, một
hơi không nhiều lắm, một hơi không ít, mưa nhân tạo cũng không tinh
chuẩn như thế, nàng lại một lần nữa ghé mắt, sự nghi ngờ trong lòng
nhiều hơn.
Ngoài cửa sổ mưa mới vừa dừng lại, mái hiên còn đang tích nước, Thất
tử liền nói: “Nữ chủ nhân. Ngoài phòng quả nhiên có người rình.”
Nàng lười biếng mà gắp lấy một sợi bún: “Quả nhiên, đám người này làm cái hoạt động này làm đến nghiện.”
Ninh Tiểu Nhàn là một cô nương gia, một mình đi tới trong trấn nhỏ
này, dân trấn lại là mắt thường phàm thai, sao có thể nhìn ra được nàng
là người tu tiên? Nàng vừa tiến vào đây đã bị người theo dõi. Nàng mặc
dù không muốn gây chuyện sinh sự, cũng không đại biểu thích bị tính
toán, bị lấn trên đầu.
Nàng nhìn xem sắc trời, lúc này mới đứng dậy, thong thả đi ra ngoài.
Thần niệm mở rộng ra, phía sau quả nhiên có hai bóng dáng lén lén lút lút đi theo. Sau khi nàng vào trấn chỉ dạy dỗ một đám tiểu mao tặc A
Mao này. Cũng không có biểu hiện khác người, nếu không Trưởng trấn nhận
được tin tức, nhất định sẽ kính nhi viễn chi với nàng.
Hai người này chịu trách nhiệm theo dõi người cũng không có tính toán hành động thiếu suy nghĩ. Dù sao xế chiều hôm này bà cốt mới cầu mưa
thành công, trận làm phép tiếp theo phải là hơn nửa tháng sau. Thế nhưng mắt thấy bước chân của Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên tăng nhanh, chuyển vào
trong một cái hẻm nhỏ, bọn hắn sợ mất dấu, cũng rất nhanh vòng vo đi
theo vào.
Kết quả còn phải nói sao? Hai người xui xẻo này chỉ thấy trước mắt
bóng trắng chợt lóe, đã bị té thất điên bát đảo. Thất tử khống chế sức
cẩn thận không quất chết hai người, Ninh Tiểu Nhàn đứng ở một bên nhìn
hai người này bị đánh sưng mặt sưng mũi, lúc này mới mở miệng hỏi han.
Thì ra là Trưởng trấn phái hai người này chuyên dò xét ngọn nguồn
khách xứ khác. Tin tức trấn nhỏ bắt khách xứ khác tế thiên đã sớm phát
tán ra bên ngoài, người nghèo phụ cận cũng không dám hướng nơi này chen chúc. Vô hình chung thay đã trấn nhỏ này ngăn cản nhóm lớn dân chạy nạn tiến vào. Nhưng nếu cứ như vậy, chỉ có người qua đường không biết.
Mới có thể chạy đến trấn trên nghỉ chân. Người đi đường giáp ất bính
đinh như vậy, chẳng lẽ không phải chính là tế phẩm Trưởng trấn cùng bà
cốt cần nhất sao?
Bọn họ mặc dù có thể bắt người cùng khổ ở quê hương đảm đương tế
phẩm. Nhưng bức bách quá độc ác, sợ rằng sẽ bức ra náo động. Cho nên
người đối tượng thích hợp nhất để tế, vẫn là người xứ khác không có gốc
rễ đến. Thế đạo không yên ổn, người xứ khác chết tha hương cũng chính là đã chết, trong nhà sao biết người nọ là làm sao mà chết? Dĩ nhiên,
quan trọng nhất là trước đó phải dò tốt gốc gác, sợ chọc ra cái họa gì?
Nàng không cần thiết hỏi nhiều, hai người này đã khai ra địa chỉ
Trưởng trấn và bà cốt, sau đó bị đánh bất tỉnh ném vào Thần Ma ngục làm
phân bón.
#####
Chỗ ở của Bà cốt cách nhà Trưởng trấn có chút khoảng cách, là một hộ
hai tiểu viện, cửa lớn là gỗ đen có viền đỏ bên, rất dễ nhận biết. Đại
khái hai người này còn biết phải tránh một chút nên không dám ở quá gần
nhau.
Mọi người trong trấn kính sợ “Pháp lực” trên người bà ta, nếu không
có việc bắt buộc phải nhờ, bằng không sẽ không tới cửa tìm bà ta. Đến
đứa trẻ ba tuổi cũng bị người lớn nhà mình dạy dỗ, không thể ở bên cạnh
nhà bà chơi đùa, dè đặt gặp phải tai họa.
Chính bà ta một người tự mình ở, không có tôi tớ thị nữ, may là như
thế, ngày này sau khi đã ăn cơm tối, bà vào trong phòng mình, đem tầng
tầng cửa sổ đóng kỹ, còn sử dụng bông vải ngăn cửa sổ cẩn thận, lại đốt
lên hai ngọn đèn, rồi mới từ khung đa bảo các xuống một cái lớn chén,
rửa qua một đống bẩn lộn lộn bên trong, cẩn thận từng tí mà bỏ lên trên
bàn. Cởi ra một thân bào phục, bà cốt thoạt nhìn cũng chỉ là nữ nhân
tuổi gần năm mươi, ngọn đèn lờ mờ cũng không lấn át được nếp nhăn dày
đặc trên vành mắt và trên mặt của bà.
Cái bát to đường kính đến gần một thước, bên trong nếu tràn đầy mì
sợi cũng đủ tráng hán ăn no nê rồi, thân chén màu xanh bóng, màu sắc
mặc dù đẹp nhưng bộ dáng lại không chế tạo đẹp, còn mất vài khối men,
trên miệng chén thậm chí còn có một chỗ mẻ. Bằng vào cái bề ngoài này,
thì không giống là một mặt hàng đáng giá, nơi kỳ lạ duy nhất, là dọc
theo bên trên
chén này có chạm trỗ một quái ngư há mồm đuôi hướng lên
trời, thân cá không có vảy nhưng có bốn chân, trong miệng cũng có răng
nanh y hệt răng cưa.
Sau khi bà ta lấy bát to ra, liền móc từ trong ngực ra một cái bình
nhỏ, chất lỏng bên trong sềnh sệch, nhưng hiện ra màu vàng nhàn nhạt. Bà ta đem chất lỏng trong cái chai này đều đổ vào trong miệng con cá trên
cái bát to kia, cho đến một giọt không dư thừa. Nhắc tới cũng kỳ lạ,
chất dịch vàng vừa mới đổ vào, đã nghe thấy tiếng vang kêu ọt ọt ọt ọt,
dường như là quái Ngư uống nước, trong phòng nhất thời có thêm một loại
không khí quỷ bí không cách nào hình dung. Nếu là người thận trọng, sẽ
phát hiện màu sắc bát to này lại trở nên tái hơn một chút xíu.
Bà cốt lặng yên đợi một lát, cho đến tiếng kêu ọt ọt không hề vang
lên nữa, mới từ trong ngực lấy ra một đan hoàn, trịnh trọng bỏ vào ở bên trong bát to, sau đó ngồi nghiêm chỉnh, đợi.
Mười hơi thở đã qua.
Hai mươi hơi thở đã qua.
Năm mươi hơi thở đã qua. Trong bát to chỉ cái đan hoàn này lẳng lặng nằm, nửa điểm kỳ quái cũng không có xảy ra.
Trên mặt bà cốt lộ ra vẻ thất vọng, tự nhủ: “Quả nhiên vẫn không đủ
sao?” Bà ta đứng lên, đi tới đi lui trong phòng hai lần, làm như mới
quyết định, từ trong lòng ngực móc ra một quả Tiểu Châu màu đỏ, lấy cái
chén dùng nó rót nước, lại vẩy chút ít thuốc bột. Qua một lúc lâu, hạt
châu hòa tan, nước trong chén biến thành màu đỏ nhợt nhạt, bị bà ta đổ
vào trong miệng quái ngư giống như trước.
Âm thanh ọt ọt vang lên lần nữa. Lần này, bát to rốt cục nổi lên chút ít phản ứng, bắt đầu tản ra màu xanh nhàn nhạt, tia sáng này cũng không chói mắt, ngược lại làm cho người ta cảm thấy hết sức thoải mái.
Ước chừng là sau năm hơi thở, tia sáng tan hết, trong bát to lẳng lặng nằm hai quả đan hoàn thoạt nhìn giống nhau như đúc!
“Thành công, thành công!” trên mặt Bà cốt mừng rỡ như điên, không
nhịn được phát ra một tiếng thét chói tai nhẹ mảnh, sau đó mới run rẩy
giơ tay lên, muốn đem hai hoàn thuốc thu lại.
Lúc này, sau lưng đột nhiên có một âm thanh sâu xa nói: “Ngươi mất
lớn sức lực như vậy, lại là cầu mưa lại là hại người, chỉ vì phục chế
một viên Duyên Thọ Đan sao?”
Bà cốt này cả kinh nghiêm trọng! Bà nhanh chóng xoay người, dùng khả
năng nhanh nhẹn mà ít phàm nhân nào có được, hướng sau lưng đánh ra ba
lá bùa giấy vàng..
Ba tờ lá bùa hiện lên một hình bay ra ngoài, vừa lúc ấn về phía đầu,
thân thể cùng hạ âm của địch nhân, tác dụng theo thứ tự là định tư, cố
hình cùng Âm Hỏa, tờ bùa thứ nhất khiến trì trệ suy nghĩ, cái lá bùa thứ hai cố định thân hình địch nhân, lá bùa thứ ba thì muốn dẫn Âm Hỏa tới
đốt thân kia.
Bằng tâm mà nói, bà ta chỉ là một người phàm tục, có thể xuất thủ
nhanh như vậy, chu toàn như vậy đã không dễ. Mà hiển nhiên rất hài lòng
đối với việc gặp chuyện mình ứng biến nhanh, nhưng khi bà ta vừa mới
xoay người lại, nụ cười lạnh trên mặt hoàn toàn cứng lại, chuyển thành
âm thầm sợ hãi.
Ba lá bùa kia của bà nếu đánh vào trên người thường nhân, đúng là có
thể làm cho quanh thân người ta không cách nào nhúc nhích, thừa nhận nổi khổ Âm Hỏa đốt người. Nhưng vấn đề là địch nhân của nàng căn bản không
phải người, hoặc là nói không phải là người bình thường. Người này hiện
tại cao không tới một thước, cho dù đứng ở trên mặt bàn vẫn còn muốn
thấp hơn bà một mảng lớn, ba lá bùa kia tất nhiên rơi vào khoảng không,
cuối cùng ủy ủy khuất khuất mà rơi trên mặt đất. Đáng sợ nhất chính là
cái hình người trước mặt này, thân thể hiện lên ánh sáng màu bạc kỳ
quái, hơn nữa trên mặt căn bản không có ngũ quan!
Hiện tại trên tay vật này còn cầm một thanh kiếm mảnh, mũi kiếm chống đỡ cổ họng của bà, hiện thời mặc dù khí trời nóng bức, nhưng trên thân
kiếm truyền đến hàn khí lại làm cho bà da nổi lên từng hột da gà.
Quỷ a! Bà cốt biết vậy nên sởn hết gai ốc, đang muốn ồn ào lên tiếng, đột nhiên nhớ tới thân phận mình, cho nên đóng chặt miệng, thiếu chút
nữa cắn đầu lưỡi. Ở trên trấn này, thân phận của bà là bà cốt đó. Bà cốt có sợ quỷ sao? Bà cốt hẳn là quỷ sợ mới đúng?
“Nhìn không ra, lá gan của ngươi thật đúng là không nhỏ.” Cái giọng
nói mới vừa rồi vang lên lần nữa. Lúc này Bà cốt mới phát hiện, một cô
gái tuổi còn trẻ tựa vào cạnh cửa nhìn bà, trong mắt có mấy phần tò mò.
“Ngươi là ai, ngươi muốn cái gì?” Ở trên bàn vật kia đang uy hiếp bà, khiến cho bà không dám cử động chút nào, nhưng theo bản năng mà liếc về bát to trên bàn.
Ninh Tiểu Nhàn tiến vào, chỉ chỉ bát to trên bàn nói: “Đây là cái
gì?” Ra tay khống chế đối phương, đương nhiên là yêu quái Vô Diện. Hiện tại hắn cũng là một trong những ẩn vệ, cũng không phải là ở trong tuyết động vận dụng võ lực, dùng để khống chế một phàm nhân thật là đại tài
tiểu dụng.
Bà cốt không nói. Bà không biết cô gái này thấy được bao nhiêu, hiểu bao nhiêu, nên dứt khoát ngậm miệng không nói.
Ninh Tiểu Nhàn nhẹ nhàng cười nói: “Không muốn nói? Được rồi, để cho ta tới đoán một chút.”