Chưởng quỹ cười khổ nói: “Hôm qua không phải tiểu tử này trực ban,
hắn không rõ vòng tay đã được đặt rồi, thật sự rất xin lỗi...”
“Không sao, không sao, người không biết không thể trách nha.” Ninh
Tiểu Nhàn chậm rãi nói, thấy chưởng quỹ thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới
nói tiếp: “Chỉ có điều nếu đã đặt trước, chắc đã giao tiền đặt cọc đúng
không?”
Chưởng quỹ lau mồ hôi: “Không sai, không sai, đã đưa tiền đặt cọc.”
Khí thế của tiên cô quả nhiên không phải người bình thường có thể thừa
nhận, thật sự đáng sợ. Có thể đừng đem hắn làm bánh nướng có nhân bị kẹp giữa hai bên đang nổi giận ah?
Nàng gật đầu, lại hỏi: “Tiền đặt cọc là bao nhiêu tiền?”
“Dạ, là bảy ngàn linh thạch.”
“Ừ, tiền đặt cọc là một phần ba giá, quả nhiên rất hợp lý.” Ninh Tiểu Nhàn trầm ngâm nói: “Đã như thế...”
Chưởng quỹ và tỷ muội Kim thị đều nhìn chằm chằm nàng, chỉ mong nàng nói ra: “Cái vòng tay này thuộc về các ngươi.”
Nào biết nàng lời nói xoay chuyển: “...Tiền đặt cọc đã giao, nói
vậy chưởng quỹ đã lập biên lai rồi, có chữ ký con dấu không? Xin lấy ra
cho ta nhìn một chút.” Phàm là làm ăn chính quy, hàng hóa có thể đặt cọc trước, trước khi xuất ra ngoài. Tuy nhiên thủ tục này nhất định phải
làm toàn bộ, nếu không thì sẽ bị nghi ngờ đã nhận hối lộ. Mặt tiền cửa
hàng Thiên Châu Lâu lớn, nhìn dáng dấp chắc kinh doanh chính quy.
“Cái này, này......” Chưởng quỹ nói quanh co hồi lâu, biết ứng
phó không qua, rốt cục thở dài một tiếng nói: “Vị tiên cô này, chúng ta
chưa ký kết biên lai.”
Rốt cục trên mặt Ninh Tiểu Nhàn một lần nữa nở nụ cười: “Đã không lập biên lai, vậy thì không tính đã đặt trước. Cái vòng tay này, hiện tại
vẫn là vật vô chủ. Kim đại tiểu thư, mọi việc còn phải nói thứ tự trước
sau, hôm nay ta tới trước cầm trước, xin giao ra đây.”
Nàng và Cưu Ma có thính lực rất tốt, mới vừa rồi nghe chưởng quỹ và
tiểu nhị vừa xuống lầu vừa nhỏ giọng thương nghị, mới biết nha hoàn Kim
gia đêm hôm qua đến xem vòng tay rồi. Nàng ta hẹn ước với chưởng quỹ
hôm nay báo cho tiểu thư đến mua. Chỉ có điều tiền đặt cọc chưa lấy ra
đâu, chẳng qua chỉ ước định bằng miệng thôi. Trong tay Đại tiểu thư Tế
Thế Lâu cũng không thiếu bảo bối, có điều Hải Loa Châu thượng đẳng chỉ
có Thành Đô Linh mới bán ra. Nàng ta rất vừa ý vòng tay này. Chưởng quỹ
Thiên Châu Lâu và tiểu nhị chỉ biết đại danh Tế Thế Lâu, lại không nghe
được Ninh Tiểu Nhàn tự giới thiệu. Vì vậy thương nghị định giúp Kim Mãn Ý nói chuyện.
Kim Mãn Ý tức giận mặt xanh mét, nắm chặt vòng tay hơn, qua một lúc
lâu mới nói: “Ngươi cũng đã nói, đây là vật vô chủ, ai muốn mua mà không được?”
Ninh Tiểu Nhàn không nói nhảm với nàng, trực tiếp nói: “Giá vòng tay
là hai vạn ba nghìn linh thạch phải không? Ta đây ra ba vạn linh thạch,
lấy tới.”
Kim Mãn Ý hất càm lên nói: “Ta ra ba vạn một ngàn linh thạch.”
“Ba vạn năm ngàn linh thạch.”
Kim Mãn Ý trừng mắt nhìn nàng, không chút do dự nói: “Bốn vạn linh thạch!”
“Cần gì phải tranh đoạt với ta chứ? Ngươi ở trong Tế Thế Lâu. Bảo bối gì mà không có?” Ninh Tiểu Nhàn cười khổ nói: “Năm vạn linh thạch.”
Nàng vừa yếu thế, trong lòng Kim Mãn Ý lập tức cảm thấy khoan khoái
dễ chịu, cười lạnh nói: “Mười ngày này, trong Thành Đô Linh chỉ ra một
trang sức đeo tay Hải Loa Châu. Sao có thể để ngươi dễ dàng lấy đi? Ta
ra sáu vạn linh thạch.”
Ninh Tiểu Nhàn không nhanh không chậm nói: “Bảy vạn!”
“Tám vạn!”
“Tám vạn năm!”
......
Chưởng quỹ Thiên Châu Lâu đứng một bên, sau gáy đổ mồ hôi lạnh. Hai
vị đại tiểu thư này nổi giận nâng giá, mặc dù trong lòng hắn đang mừng
thầm nhưng càng bất an nhiều hơn. Hiện tại cái vòng tay này đã bị nâng
giá lên mười bảy vạn, vượt xa giá trị của bản thân nó. Vô luận người mua cuối cùng là ai, khi nàng ta tỉnh táo lại, sẽ chịu giao khoản tiền lớn
đó sao?
Tức giận trong lòng Kim Mãn dần biến mất, tâm tư bắt đầu lung lay,
hiện tại vòng tay đội lên cái giá này. Cuối cùng ai mua được, người đó
chính là coi tiền như rác. Ninh Tiểu Nhàn đối diện đã ra giá chậm lại,
biên độ mỗi lần tăng giá cũng nhỏ đi, xem ra cũng ý thức được điểm này.
Nàng nhất định phải khiến đối phương mua vòng vàng này mới được!
Đến phiên nàng ra giá, nàng trực tiếp hô mười bảy vạn năm ngàn. Lúc
hô hơi do dự, sẽ khiến đối phương thấy được nàng có ý lùi bước, có thể
sẽ không tiếp tục ra giá nữa hay không rất khó nói.
Quả nhiên Ninh Tiểu Nhàn nhìn thấy, nàng ta khẽ cười lạnh ra giá mười bảy vạn bảy ngàn.
“Mười tám vạn!” Kim Mãn Ý cắn môi, mặc kệ nha hoàn gấp đến độ khẽ lay góc áo nàng. Cho dù Ninh Tiểu Nhàn có núi dựa như Ẩn Lưu thì thế nào?
Cái yêu Tông trong truyền thuyết đó sống lâu trong thâm sơn cùng cốc.
Nàng ta làm gì có cơ hội nhìn thấy kỳ trân dị bảo? Còn không phải là đồ
nhà quê từ nông thôn ra, ngay cả giá trị thực sự của vòng tay này cũng
không đoán ra! Nàng – Kim Mãn Ý nếu không lừa nữ nhân chán ghét này vào
hố. Nàng cũng không phải là Đại tiểu thư Tế Thế Lâu.
Quả nhiên Ninh Tiểu Nhàn do dự: “Mười... Mười tám vạn hai ngàn.”
Kim Mãn Ý lòng mang hết sức sung sướng, đang muốn hô bỏ cuộc. Đột
nhiên Ninh Tiểu Nhàn sờ sờ hà bao uể oải nói: “A, ta quên, ta không mang nhiều tiền như vậy.” Nàng quay đầu hỏi chưởng quỹ đứng bên cạnh: “Nếu
ta không đủ tiền, lần hô giá này làm sao bây giờ?”
Chưởng quỹ ngơ ngác một chút, mới dở khóc dở cười nói: “Nếu ngài
không đủ tiền, như vậy, như vậy lần hô giá này không tính toán gì hết.”
Ninh Tiểu Nhàn ảo não nói: “Chẳng lẽ vòng tay này lại bị nàng lấy được à?”
Chưởng quỹ: “... Đúng vậy.”
Ninh Tiểu Nhàn thở dài nói: “Thật sự rất đáng tiếc. Chưởng quỹ, nếu
như lại có hàng tốt, lần sau đừng quên gọi ta tới đặt trước, lúc đó ta
sẽ lập biên lai trước.” Nói xong, nàng liền xoay người muốn đi.
Rốt cục Kim Mãn Ý phục hồi tinh thần lại, hô to một tiếng: “Chậm đã, đây không tính toán gì hết!”
“Quả thật không tính toán gì hết ah. Kim đại tiểu thư, ngài la lớn
tiếng như vậy làm gì?” Ninh Tiểu Nhàn ngạc nhiên nói: “Tiền của ta không đủ mười tám vạn hai ngàn linh thạch, ta ra giá dĩ nhiên không tính toán gì hết.”
Kim Mãn Ý giận dữ, đôi ba đào lớn đầy đặn trước ngực phập phồng: “Quả thực nói hưu nói vượn. Nếu trên người ngươi chỉ có mấy ngàn linh thạch, còn cùng ta nâng giá mang lên mười vạn, thiên hạ nào có đạo lý như
vậy?”
Ninh Tiểu Nhàn cười cười nói: “Ta làm sao có thể làm chuyện ác như
thế?” Đưa tay lấy túi trữ đồ từ trong ngực ra, đổ toàn bộ linh thạch bên trong lên bàn để chưởng quỹ và tiểu nhị tới đếm.
Chừng mười vạn linh thạch, rơi trên bàn chồng chất như núi. Hai người đếm hơn nửa ngày, mới báo ra số tiền đếm được là mười
bảy vạn bảy ngàn
một trăm linh thạch, quả thực chưa đầy mười tám vạn.
Ninh Tiểu Nhàn nói: “Quả nhiên chưa tới mười tám vạn đâu, đành phải
lấy giá Kim tiểu thư đưa ra làm chuẩn.” Dứt lời, nàng lập tức thu linh
thạch vào. Tiền trong túi đựng đồ của nàng chỉ có số đó, nàng mới dám
báo giá như vậy.
Kim Mãn Ý cười lạnh nói: “Chậm đã. Đồ trên người của ngươi lấy ra, chẳng lẽ không năm ngàn linh thạch?”
“Ai bảo ta là người từ địa phương nhỏ tới, trên người một nghèo hai
trắng, hoàn toàn không thể gom góp đủ năm ngàn linh thạch.” Ninh Tiểu
Nhàn nhún vai nói: “Ta còn chưa xác định mua cũng coi như không rời tay
mua bán.”
Kim Mãn Ý nói: “Nếu như thế, vậy ta cũng...”
Lời còn chưa dứt đã bị Ninh Tiểu Nhàn ngắt lời: “Lại muốn nói trong
tay không mang tiền? Ngươi là Đại tiểu thư Tế Thế Lâu, cùng người chạy
ra từ chỗ nghèo như ta không giống nhau nha.” Thiên Châu Lâu đến bây giờ cũng chỉ nhận thân phận Kim Mãn Ý nhưng không biết Ninh Tiểu Nhàn là
người tiên tông nào. Vậy nên mới nói có khi hào quanh trên đỉnh đầu quá
sáng cũng không phải chuyện tốt.
Một bên chưởng quỹ và tiểu nhị trông mong nhìn Kim Mãn Ý. Ninh Tiểu
Nhàn đã bỏ cuộc rồi, nếu nàng ta cũng quỵt nợ, hôm nay cái cọc mua bán
này chính là một cuộc không vui.
Nếu người nơi này ra ngoài tuyên truyền nàng mua đồ trả không nổi
tiền, không chỉ có riêng Tế Thế Lâu mất mặt mũi đâu, còn phủ Phụng Thiên có quan hệ thông gia. Vừa nghĩ tới khuôn mặt Mịch La thường xuyên mỉm
cười, không biết tại sao Kim Mãn Ý lại rùng mình.
Sắc mặt nàng xanh hồng biến đổi, cuối cùng vẫn lấy ra túi đựng đồ ném trên bàn: “Cầm lấy đi!” Mặc dù gần đây nàng ta chi tiêu xa xỉ nhưng bị
buộc mua cái vòng tay Hải Loa Châu gấp mười lần giá tiền cũng cảm thấy
ấm ức không chịu nổi, cơ hồ muốn phun ra một ngụm máu.
Ninh Tiểu Nhàn thưởng thức sắc mặt của nàng nói: “Đại tiểu thư, ngươi đã kiếm được lời, đây là vòng tay Hải Loa Châu đầu tiên trong Thành Đô
Linh trong mười ngày này, giờ tất cả thuộc về ngươi rồi, làm người ta
cực kì hâm mộ. Chưởng quỹ, ta giúp ngươi hoàn thành một cuộc mua bán lớn như vậy, quay đầu đừng quên trích phần trăm cho ta đấy.” Dứt lời cười
dài một tiếng rồi mang theo Cưu Ma rời khỏi đó dưới cái nhìn căm tức của hai tỷ muội kia.
#####
Cưu Ma theo Ninh Tiểu Nhàn ra ngoài, nhớ tới sắc mặt hai tỷ muội Kim thị không nhịn được bĩu môi.
Ninh Tiểu Nhàn liếc thấy, quay đầu hỏi: “Ngươi cảm thấy thú vị?”
Cưu Ma gật đầu: “Không sai. Cô gái nhân loại kia tu vi thấp như vậy,
còn dám khiêu chiến chúng ta, thật sự không biết chữ chết viết như thế
nào. Nữ chủ nhân ngài dạy dỗ nàng ta quá nhẹ rồi.”
Ninh Tiểu Nhàn cười nói: “Sau lưng nàng ta là Tế Thế Lâu, thông gia
tương lai là Kính Hải vương phủ. Chúng ta đến chúc thọ, lần này như thế
nào cũng không nên vỗ mặt của nàng ta quá ác, làm cho nàng chảy chút máu xem như trừng phạt nho nhỏ, như vậy là được rồi.” Suy nghĩ một chút lại thở dài nói: “Đáng tiếc, tuy khiến nàng ta tiêu tiền uổng phí nhưng ta
cũng không có chỗ tốt. Chính là nói ‘Hại người không lợi mình không vui
vẻ’. Vẫn do công lực quá thấp ah. Hừ, lần tới lại gặp chuyện này, nhất
định phải khiến nàng ta chảy máu tới không thể chảy nữa.” Giờ này khắc
này, nàng hồn nhiên đã quên hành động tranh đoạt của mình vừa rồi với
Kim Mãn Ý kì thật cũng rất ngây thơ.
Tính cách trẻ con của nữ chủ nhân vẫn còn quá nặng, Cưu Ma biết vậy nên dở khóc dở cười.
Các nàng ai cũng không có chú ý tới, Cưu Ma đã gọi Ninh Tiểu Nhàn là “Nữ chủ nhân”.
Sau một phen lựa chọn mua sắm lại gặp phải nhạc đệm nho nhỏ xen vào,
chủ tớ hai người không đi dạo nữa, dứt khoát quay về khách sạn. Chỉ một
lúc sau, ẩn vệ du đãng bên ngoài cũng trở về. Một đêm này mới bình yên
trôi qua.
Nàng tốn không ít thời gian bổ sung bài học tu hành mấy ngày hôm
trước chưa làm, tới tận trời tờ mờ sáng mới chợp mắt một lát. Kết quả
chưa tới một canh giờ, ngoài cửa đã truyền đến tiếng cốc cốc.
Thanh Loan đưa lên một tờ thiếp mời đỏ thẫm, nhẹ giọng hỏi: “Kính Hải vương phủ sai người đưa tới thiếp mời, mời chúng ta qua phủ.”
Thiếp xử lí rất tỉ mỉ, đại ý là muốn mời khách quý Ninh Viễn Lâu vào
phủ nói chuyện. Nếu không chê, chi bằng ở trong phủ chờ tới thọ
điển,.v.v…
Ninh Tiểu Nhàn nhìn xong, cười nói: “Phân phó xuống, lập tức khởi
hành cùng ta đi Kính Hải vương phủ.” Chuyến đi này một nhóm các nàng sau giờ ngọ hôm qua mới thông quan vào Thành Đô Linh, lúc ấy chỉ báo với
thủ vệ cửa chính. Kết quả sáng sớm hôm nay Kính Hải vương phủ đã đưa
thiếp mời đến chỗ bọn họ ở, có thể nói tai mắt linh hoạt, công việc hiệu suất cao khiến rất nhiều Tiên Tông cũng phải xấu hổ, thật không hổ là
địa đầu xà nơi này. Nàng biết, hôm qua mình mới vào thành, hôm nay Kính
Hải vương phủ đã cho mời, vô hình trung đã lộ rõ lực khống chế của mình
đối với Thành Đô Linh, mơ hồ tạo thành tác dụng chấn nhiếp, cảnh cáo
người từ bên ngoài: “Đừng ở địa bàn của ta làm loạn.”