Cho đến khi cưỡi thuyền Ngọc trở về Thành Đô Linh, trên mặt nàng mới
khôi phục bình tĩnh, dặn dò Hoàng Phủ Minh: “Những gì nhìn thấy ở trong
rừng, không nên tiết lộ ra ngoài.”
“Tỷ quen nam nhân kia?” Hoàng Phủ Minh tinh tế phân biệt sắc mặt của nàng, “Không đúng, tỷ biết nữ nhân kia!”
Ninh Tiểu Nhàn lạnh lùng nói: “Mấy ngày nữa, đệ cũng sẽ thấy nữ nhân kia, đến lúc đó đệ sẽ biết thân phận của nàng ta.”
Con ngươi của Hoàng Phủ Minh xoay tròn: “Nàng ta cũng tới tham gia thọ lễ?”
“Ừ!”
#####
Trong hai ngày tiếp theo, rốt cục ở chỗ nàng gió êm sóng lặng, mà cả
Kính Hải vương phủ thì đã ở trong trạng thái loay hoay người ngã ngựa
đổ, thậm chí ngay cả Hoàng Phủ Minh cũng không có thời gian rảnh đến tìm nàng. Sinh nhật của lão thái quân Kính Hải vương phủ rốt cục đã chính
thức tới.
Chín mươi tuổi a, đối với yêu quái và tu sĩ mà nói dĩ nhiên không
coi vào đâu, người tu tiên mà Ninh Tiểu Nhàn quen biết cũng không dừng
lại ở số tuổi này. Song thế đạo lúc này không dễ, người phàm có thể sống đến bảy mươi tuổi chính là thất tuần, có thể sống đến chín mươi còn tai thính mắt tinh, đã có thể coi là điềm lành rồi.
Trong mấy ngày qua, nàng cũng đã gặp lão thái thái này, hơn nữa có
thể khẳng định, đây chính là một người phàm không cần nghi ngờ, và cũng
không chứa nửa điểm sát khí, chẳng qua là thân thể vẫn khỏe mạnh mà
thôi. Thật ra thì tất cả mọi người hiểu, ngày sinh của lão thái quân chỉ là ngụy trang, nhân vật chính thật sự là Kính Hải vương.
Vì lộ vẻ tôn trọng, hôm nay nàng thay bộ váy gấm in hoa màu quả lựu,
thị nữ chải cho nàng búi tóc Cánh Tiên, phối hợp với gương mặt nhỏ nhắn
của nàng thì xinh đẹp tuyệt trần, trên tóc đen cài điền hoa gắn bảo
thạch màu hồng, ngọt nhã đáng yêu nhưng không hiện Phú Quý, nhìn qua cảm thấy tươi mát nhu uyển như tiên tử.
Hôm nay nhân vật chính dù sao cũng là lão thái quân, nàng không thể trang phục lộng lẫy hơn chủ nhân.
Thanh Loan đi tới, thị nữ vừa lúc thay nàng bôi son, son màu hồng
này là Ninh Tiểu Nhàn tự làm, thoa lên xong, đôi môi đỏ mọng trở nên
bóng mượt. Cực kỳ hấp dẫn. Thanh Loan vừa ngẩng đầu nhìn thấy trang dung của nàng, ánh mắt hơi bị ngưng tụ, lẩm bẩm nói: “Nếu như đại nhân có
thể tỉnh dậy nhìn thấy là tốt.”
Ninh Tiểu Nhàn mặt không thay đổi từ trong kính liếc nàng ấy một cái. Thanh Loan nhất thời nhớ tới nơi này còn có người ngoài liền cúi đầu.
Nàng mang theo chúng ẩn vệ lửng thững xuyên qua hành lang thủy tạ,
đình đài lầu các quanh co. Mới rốt cục đi tới sảnh Vũ Hoa nơi cử hành
thọ lễ.
Sảnh Vũ Hoa này tuy có tên là”Sảnh”, nhưng thật ra là một ngọn thủy
tạ lớn xây trong hồ, bản thân xây được mái cong đấu củng, xanh vàng rực
rỡ, ngay cả cầu nhỏ cùng lan can cầu cũng dùng Bạch Ngọc trong suốt để
chế thành, chân chính là”Điêu Lan Ngọc Thế”. Cái này không phải đáng
nói nhất, đáng nói là trên mặt hồ lại nở rộ hoa sen bảy màu, nở rộ khiến người say mê, nụ hoa khiến người ước muốn. Thướt tha ngọc lập, phong tư động lòng người.
Phải biết rằng, cho dù là ở trung bộ của Nam Chiêm bộ châu, cũng đã
sắp bắt đầu mùa đông. Hoa sen thường sẽ tàn vào cuối mùa hạ, nhưng trong tấm hồ này vẫn một mảng lớn kiều diễm mơn mởn, thì công sức bỏ ra để
bảo dưỡng không biết đắt đến bao nhiêu. Cũng chỉ có nhà Cự Phú bực này,
mới hao phí phần lớn công sức đi nuôi những vật chỉ có thể ngắm nhìn
này.
Hơn nữa bốn phía hồ lớn này đều bố trí trận pháp tuần hoàn không
ngừng, có thể đem hơi nước cuồn cuộn không dứt biến chuyển thành màn
sương màu trắng, thổi về hướng giữa hồ. Cứ thế, cả sảnh Vũ Hoa đều là
mây mù lượn lờ. Chính xác thì giống như đang ở trên đám mây, chỉ có vào
lúc gió lớn thổi qua, cảnh trí trong hồ mới thỉnh thoảng lộ ra hình
dáng. Vỗ về lan can ngọc, người đi vào nơi này, cũng giống như là đi vào tiên cảnh.
Thời điểm nàng chậm rãi đi vào sảnh Vũ Hoa, tân khách đã tụ tập dưới
một mái nhà, trong rộn ràng vẫn có trật tự, rất nhiều người quen lão hữu nhìn thấy nhau, nắm tay đỡ nhau hàn huyên không dứt.
” Ninh trưởng lão của Ẩn Lưu đến ——”
Một tiếng gọi này thật dài quá, nàng lập tức cảm giác được bốn phía
nhất thời yên tĩnh lại, đông đảo ánh mắt đồng loạt liếc nhìn tới đây,
ngưng tụ ở trên người nàng.
Ẩn Lưu là một yêu Tông rất cường đại. Hết lần này tới lần khác tông
như kỳ danh, đã ẩn tàng vài ngàn năm tại núi rừng Tây Bộ. Không thích
giao thiệp với loài người, đây là đoàn tiên phái lần đầu tiên thấy người phát ngôn của yêu tông này phái đi lại nhân gian. Hơn nữa. Đi ở phía
trước nhất lại là cô gái trẻ tuổi tướng mạo đẹp như thế, lại không có
nửa điểm yêu khí. Trong khoảng thời gian ngắn, đủ loại hình dạng màu sắc tâm tình bao gồm tò mò, tính toán, khinh thường, thân mật, kinh ngạc
chờ đợi ở bên trong ánh mắt, đều đang toàn thân cao thấp đánh giá nàng
không dứt.
Nàng không có phát triển thần niệm, dù sao ở nơi người tu tiên tụ tập mà có hành động mở rộng thần niệm là việc cực kỳ không lễ phép, nhưng
cũng có thể cảm giác được những tầm mắt này đều đốt ở trên mặt nàng
khiến da thịt mơ hồ đau, trong lòng không khỏi mỉm cười nói thầm: Xem
ra, cao thủ tụ tập trong sảnh này, không ít ….
Nàng đã sớm không còn cùi bắp như năm đó rồi, hiện tại đang đại biểu
thể diện của Ẩn Lưu, đương nhiên là trên mặt mỉm cười, chỉ hướng phía
lão thái quân Hoàng Phủ bước đi đến trước tiên. Nàng đi cũng không
nhanh, mỗi một bước không nhiều không ít vừa đúng một thước, váy màu
hồng lựu khoác trên da thịt như ngọc của nàng, làm lộ rõ cái cổ mãnh
khảnh, và đôi môi màu hồng mượt mà, quả thật đúng là vân tấn hoa diêu,
ngô đái đương phong, trong ưu nhã hiện lên thong dong yên tĩnh. Nhìn vào ánh mắt của nàng, lập tức có nhiều thêm mấy phần khen ngợi không dứt.
Nàng sớm đã không phải là tiểu cô nương người phàm vừa rời đi sơn thôn năm đó.
Đường đi về phía tây nhấp nhô, khổ hạnh tu vi, quyền lực Ẩn Lưu, đã
xem khí chất của nàng tinh tế mài luyện, khắc họa ra sắc bén tài giỏi,
lại tiếp tục mài tròn trầm ổn, mới biến thành hôm nay bộ dáng ôn nhuận
nhã trí như hôm nay.
Còn có mấy ánh mắt, là nàng rất quen thuộc. Nàng nhìn thấy Mịch La
mỉm cười và kinh diễm trong mắt không còn kịp thu hồi, thấy Hoàng Phủ
Minh đứng ở phía sau lão thái quân hướng nàng làm mặt quỷ, thấy được tỷ muội Kim gia quăng ánh mắt tức giận về phía nàng —— Kim Mãn Ý hôm nay
mặc váy bách hoa màu tím nhạt linh lung, Kim mãn Nghiên còn lại là một
thân váy ngắn trắng thuần với áo khoác màu tím than, trang phục giống
như ngọc nữ nho nhỏ, một đôi hoa tỷ muội này thanh tú động lòng người
đứng ở nơi đó, thực sự hấp dẫn ánh mắt của nhiều thanh niên Tuấn Ngạn.
Các nàng bên cạnh, còn đứng một gã văn sĩ râu đen khoác áo choàng vàng
thẫm, ánh mắt nhìn về phía Ninh Tiểu Nhàn mang theo bảy phần đánh giá
cùng ba phần không thích. Chẳng lẻ vị này chính là chưởng môn nhân của
Kim gia? Nàng
đoán thế.
Dĩ nhiên, còn có Quyền Thập Phương thâm trầm nhìn chăm chú. Lướt qua
đám người, tầm mắt nàng và Quyền Thập Phương giao hội ở trên không
trung, tựu riêng của mình dời đi tầm mắt. Tròng mắt của hắn tối giăng
giăng, giống như là ánh sáng không thể xuyên vào, môi mỏng mím chặt
thành đường thẳng, ngay cả cái cằm ngay ngắn đều buộc chặt.
Nhìn ra được, uất khí tích tụ trong lòng hắn rất khó bình thản. Trong bụng Ninh Tiểu Nhàn than thở, đến đây cũng nên chấm dứt đi.
Nàng suy nghĩ không ngừng, nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ thong dong, chậm
rãi đi tới trước mặt lão thái quân. Lão thái quân từ mi thiện mục, thoạt nhìn quả nhiên là có phúc, đầu đầy tóc bạc thật chỉnh tề búi ở sau ót, mặc bức bào tím bầm, quả nhiên hết sức có tinh thần. Ninh Tiểu Nhàn
chắp tay thi lễ một cái. Tuy nói là người có bối phận cao nhất Kính Hải
vương phủ, nhưng lão thái quân dù sao cũng là người phàm, người tu tiên
cũng sẽ không hành đại lễ long trọng với bà, tránh cho tự hạ thân phận.
Nàng chắp tay thế này, đã rất hợp quy tắc rồi.
Nàng này vừa đứng ổn, Thanh Loan liền từ phía sau nàng đứng dậy,
trong tay nâng một cái mâm, vật ở phía trên, chính là thọ lễ Ẩn Lưu đưa
tới.
Cái mâm chỉ chừng một tất vuông, ba dạng lễ vật ở phía trên đều dùng
tấm vải đỏ bao lại. So với quà tặng của những tông phái, thì thể tích
của món quà trên bàn thoạt nhìn thật sự rất nhỏ. Người tu tiên không đem vật Phú Quý để vào trong mắt, cho nên cũng không có người tặng cái gì
mà Kim Điêu Ngọc Mã, các loại san hô … hiếm quý, những thứ bảo vật tầm
thường này mà đưa ra tới chỉ biết làm trò cười cho người trong nghề.
Chẳng qua vật trên khai của Ẩn Lưu, thể tích thật sự nhỏ, làm cho nhiều
người đều duỗi dài cổ, muốn nhìn một chút phía dưới tấm vải đỏ che đậy
là vật gì.
Một nhà Hoàng Phủ khác hẳn người khác, đa số là người phàm, thân
không có linh lực hoặc yêu lực. Giữa Tiên Tông với nhau thường xuyên
tặng rất nhiều tiên đan, pháp khí các loại, nếu không có cho mượn, thì
chính là trần trụi đất vào mặt người ta. Vì vậy ngày sinh của lão thái
quân Kính Hải vương phủ, thật đúng là kiểm tra bản lãnh tặng lễ của mọi
người.
Tỷ muội Kim thị lạnh lùng nhìn người của Ẩn Lưu, biểu hiện trên mặt
tuyệt đối không thể nói là hữu hảo. Tế Thế Lâu vừa mới tặng quà xong thì Ẩn Lưu đã lấy ra lễ vật, nhất định sẽ bị người bên cạnh lấy ra so sánh
với quà lễ của Tế Thế Lâu.
Tế Thế Lâu gia đại nghiệp đại, đồ đưa ra tới tất nhiên cũng rất trân
quý, cái khác không đề cập tới, chỉ bộ khăn choàng bách điểu Triêu
Phượng mới vừa lấy ra từ trong hộp lễ, liền tỏa ra tia sáng rực rỡ như
mặt trời ban trưa, hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Phía trên khăn quàng
vai có đính ba miếng linh châu, theo thứ tự là tránh lửa, tránh nước,
tránh bụi, lão thái quân mặc vào sau thân thể có thể tránh khỏi thủy hỏa phàm trần xâm, còn có hiệu quả tránh ra bụi, bảo đảm cho người mặc quần áo này có thể hô hấp không khí sạch sẽ. Chớ cho rằng đây chỉ là Vũ Y có hoa không quả, nếu cho người tu tiên dùng, thậm chí có thể tránh khỏi
chướng khí xâm hại của rừng sâu núi thẳm. Rất nhiều động phủ cổ tích,
cũng đều có chướng để bảo vệ không thể ra vào.
Tế Thế Lâu đưa một … dạng lễ vật khác nữa, chính là Duyên Thọ Đan.
Mọi người đều biết, phương thuốc của Duyên Thọ Đan rất ít người nắm giữ, hơn nữa loại đan dược này vi phạm luật trời, tu sĩ luyện chế Duyên Thọ
Đan gặp phải tâm ma cường đại hơn so với những người khác, chớ nói chi
là đến lúc Độ Kiếp tru thần lôi sẽ làm thế nào tra hỏi nội tâm rồi, cho nên tuy thuốc này có danh tiếng cao, cũng chỉ có ở trên những cuộc đấu
giá lớn mới thỉnh thoảng thấy tung tích.
Mà đây chính là đồ lão thái quân cần nhất. Tánh mạng của người phàm
có thể có mấy lần hai mươi năm? Huống chi bà đã đến tuổi đèn tắt người
diệt, đừng nói hai mươi năm, ngay cả sống thêm bốn năm năm cũng là trời
cao thương xót.
Mới vừa rồi Ninh Tiểu Nhàn cũng không ở chỗ này, mọi người ở đây đều
không biết trong Kính Hải vương phủ vốn có dấu Duyên Thọ Đan, cho nên
mấy thứ lễ vật Tế Thế Lâu lấy ra có vẻ rất chu đáo.
Ba dạng lễ vật Ẩn Lưu đưa lên còn không có vén khăn trùm lên, Kim mãn Nghiên liền chê cười một tiếng nói: “Hai lúa, có thể lấy ra vật gì tốt
chứ?” giọng nói không qua lớn, nhưng ngồi ở đây không người nào mà
không phải tai thính mắt tinh chứ? Đám người Cưu Ma và Thất tử trợn mắt
nhìn nàng. Kim Mãn Nghiên cũng chu môi ngẩn đầu, dùng sức trợn mắt nhìn
trở lại.
Văn sĩ râu đen đứng bên cạnh đưa tay vuốt đầu của nàng nói: “Nghiên
Nhi, không được vô lễ như thế.” Tiếng nói ôn nhu, nào có nửa điểm trách
cứ?
Ngôn ngữ miệt thị một cái đại tông phái như vậy, vô luận là chưởng
môn Kim gia hay Kim Mãn Ý mà nói, đều vô cùng không thích hợp, nhưng Kim Mãn Nghiên hôm nay tuổi còn nhỏ, lại lớn lên khả ái như vậy, cho dù
trong lòng mọi người của Ẩn Lưu đều không vui, nàng lẩm bẩm một tiếng
như vậy nhiều nhất cũng bị xem là Đồng Ngôn Vô Kỵ, ai thật sự so đo với
nàng, thì chính là mất đi thân phận.
Ninh Tiểu Nhàn không thèm quan tâm đến nàng, giống như căn bản chưa từng nghe tới những lời này.