Edit: Vi Vi
Beta: Tiểu Tuyền
Làm một người quen uống trà xanh, Ninh Tiểu Nhàn tỏ vẻ, khẩu vị uống trà của mọi người nặng thật đấy!
Nàng không nói hai lời, đẩy cái bát to đến trước mặt Trường Thiên.
Hắn nhướn mày dài: “Làm cái gì?”
“Giúp ta ướp lạnh.” Nàng hùng hồn sai khiến người trước mặt, “Phải đủ băng, đủ lạnh, nhưng không được biến thành đá, nếu không thì thịt gà sẽ không mềm nữa!”
Hắn lắc đầu bất đắc dĩ, nhận lấy cái bát to, một tay nâng đáy bát, vận hành Huyền Minh thần hỏa. Huyền Minh thần hỏa là ngọn lửa có sáu loại thần tính khác nhau mà hắn đúc thành từ các nơi cực kỳ nguy hiểm như lòng dải ngân hà, Xích Diễm sơn, cho dù là đại la kim tiên chạm vào thì cũng sẽ cháy chết. Đáng thương pháp thuật có khả năng hủy thiên diệt địa này đã hoành hành thượng cổ cùng hắn, hiện tại lại bị Ninh Tiểu Nhàn coi là công cụ ướp lạnh, đơn giản là Huyền Minh thần hỏa có cực cực nóng, cũng có cực cực lạnh.
Khả năng khống chế nhiệt độ của hắn tất nhiên là hạng nhất, khi Ninh Tiểu Nhàn nhận lại cái bát to thì hài lòng trông thấy trên thân bát còn vương bọt nước li ti – quả nhiên là đủ lạnh.
Một khắc đồng hồ sau, cơm tẻ trong nồi gồm đã chín, thịt gà cũng được làm đông. Nàng thành thạo mà bóc da thịt gà, xé thành sợi, quấy nó cùng với nước sốt, dầu ăn, dầu hoa tiêu, dầu ớt đỏ, rồi rắc lên đó vừng lạc đã chiên qua trước đó và rau thơm đã rửa sạch và thái khúc, trộn lẫn gia vị, như thế rau trộn ăn với cơm đã xong rồi.
Lúc này bên ngoài đúng giữa tháng tám, thời tiết vẫn là ngày hè nóng bức, trong rừng rậm rất nhiều hơi ẩm, nếu đi cả ngày trong rừng thì khó tránh khỏi choáng váng đau dầu, buồn ngủ. Món gà xé tay này cũng là món ăn chất lượng hợp với tình hình, thịt gà sau khi được ướp lạnh thì không còn vị chát nữa, ngược lại rất thanh và bóng, da gà không mỡ nữa, mà rất đàn hồi và phải nhai nhiều. Dùng phương pháp trộn để ăn cơm, thì phải nhắc tới chỗ tốt của việc ăn uống, tiết nước bọt. Đối với khách du lịch, có hiệu quả trị liệu vô cùng tốt đối với người hay đau lưng, đau nhức đầu gối, khí huyết suy nhược, v.v.
Mỗi lần nàng nấu cơm đều rất tốn thời gian, Trường Thiên lại cũng không ngăn cản. Thứ nhất là đồ ăn nha đầu này làm ngon thật, hắn không nói nhưng trong lòng luôn ao ước bữa tiếp theo. Có lúc hắn cũng âm thầm cảm khái, mình đường đường là thần thú tôn sư, thế mà lại bị nàng khiến cho càng ngày càng chú trọng ăn uống; thứ hai, lúc này thể chất của nàng đang biến đổi rất nhanh, càng ngày càng cần nhiều thịt để bồi bổ bản thân, cơm nhạt cháo thanh trước đây đã không thỏa mãn được nhu cầu của nàng.
Trường Thiên vẫn không nói cho nàng, với thể chất của Ninh Tiểu Nhàn, chỉ có thể dùng phương pháp yêu tu để mở cổng thần thông. Mà yêu quái tu hành, vốn không phải thanh tâm quả dục, mùi nhẹ vị nhạt giống tu sĩ loài người. Ăn thịt để bồi bổ thân thể, chính là một trong những thủ đoạn tu hành cơ bản nhất của đám yêu quái.
Hắn ra lệnh cho hai con tiểu bức yêu, trước mỗi giờ ăn sáng hàng ngày, đều phải vào rừng bắt một con chim thú về cho nàng. Bức yêu có tốc độ rất nhanh, móng vuốt lại có độc, hai con bắt được loại con mồi nhỏ này không thành vấn đề. Lúc này lính gác đã xuống đất ăn cơm, canh gác không nghiêm như về đêm. Cơ thể nó lại thấp bé như như đứa trẻ, quay về từ trong rừng mà chưa từng bị ai chú ý đến. Nhưng lùi một bước mà nói, dù bị phát hiện thì đã sao? Bạch Cảnh Bạch Hồng không có yêu khí, dù mang con thỏ rừng về thì người khác cũng chỉ coi chúng nó may mắn, đi vào rừng đều có thể gặp con thỏ ngu ngốc va vào cây mà chết.
Sau khi biết yêu cầu của Trường Thiên, nàng cũng không có cảm giác tội ác khi sai khiến lao động trẻ em đối với đôi song sinh, tiểu bức yêu vốn sống nhờ vào việc hút máu tươi, không hút máu người thì sẽ đi bắt động vật để bổ máu, hai người bọn họ không chỉ phải phụ trách thức ăn cho bản thân mình, mà còn phải phụ trách đi săn cho hai con bức yêu nữa trong Thần Ma ngục, không thể để chúng nó đói chết. Nàng chẳng qua là ăn ngon theo mà thôi.
Bữa sáng vui vẻ kết thúc, tiếp theo, là khoảng thời gian chịu khổ!
Uống kết Kim Đan xong, rồi ăn một bữa sáng thịnh soạn, chuyện cần làm tiếp theo đương nhiên là vận động rồi.
Ngày rời khỏi huyện Tứ Bình, nàng vẫn rất buồn bã, bởi vì không có thời gian đi bái biệt Hoàng lão tài đáng yêu. Nhưng mà cảm xúc buồn rầu ly biệt này nhanh chóng bị tò mò thay thế: Trường Thiên lấy một quyển sách mỏng từ trong lòng ra, thoạt nhìn không phải vàng không phải ngọc, chất liệu tương tự như mục lục sách trong Thần Ma ngục.
“Ngươi vẫn suy yếu, có thể tạm nghỉ một ngày.” Hắn chỉ phê chuẩn nàng nghỉ một ngày, “bắt đầu từ ngày mai, ngươi phải học ‘bí quyết dẫn đường’ này. Đợi cơ thể ngươi dần quen rồi thì tăng số lần luyện tập gấp bội.”
“Wow! Được học bí kíp tu luyện nhanh thế à?” Nàng cười đến không khép miệng được. Quả nhiên có bí kíp trong tay, lòng không hoảng nữa, nếu như lúc chống lại Thạch Quý San, nàng có tuyệt học thì đâu sẽ bị thương nặng như thế chứ?
Hắn không đưa cho nàng ngay, mà nhẹ nhàng xoa xoa bìa quyển sách này, như có vài phần không nỡ: “Trước mắt quyển sách này thích hợp với ngươi nhất, ngươi phải chịu khó luyện. Ta sẽ giám sát ngươi thật chặt.”
Nhìn động tác của hắn, có chuyện! Nàng đột nhiên hỏi: “Quyển sách này vốn là của ai?” Hắn rất ít có động tác lề mề thế này, trực giác phái nữ nói cho nàng biết, nguồn gốc sách này có chút vấn đề.
“Bạn cũ tặng cho.” Hắn vẫn không nói rõ.
Càng ngày càng khả nghi. Nàng đè nén nghi hoặc trong lòng, nhận lấy sách lật xem. Sách quả nhiên rất mỏng, chỉ có mười lăm tờ, nhân vật chính là một cô gái thanh tú, mỗi một tờ, nàng làm một động tác khác nhau, góc trái cuối trang đều có chú thích nhỏ.
Mười lăm bức tranh này dù dùng ít mực, nhưng mỗi nét bút đều phác họa quần áo, nét mặt, tư thế của người con gái với bút pháp sống động hữu thần. Mà chú thích cho mỗi bức tranh đều mang phong cách cổ xưa, hiển nhiên là ngôn ngữ hết sức xa xưa rồi. Nàng không hiểu nội dung chữ viết, nhưng nàng có thể nhìn ra, kiểu chữ thanh tú, lực bút nhẹ nhàng, xuất phát từ tay phụ nữ.
Người hắn lại cất giấu đồ mà cô gái khác tặng cho.