Tiếu Tử không có lên tiếng, hướng Đặng Hạo gật gật đầu rồi xoay người rời đi tới khoảng đất trống, may mắn là không có làm phụ sứ mạng, nhiệm vụ của hắn cũng đã hoàn thành, chuyện kế tiếp thì cần phải giao cho Đặng lão đại rồi.
Người này cũng không cao lớn, song ở trong tầm mắt nhìn của Lang hành thương đội thì hình tượng của hắn có vài phần vĩ đại, lấy thân phận người phàm để đối chiến cùng với tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, hơn nữa còn có thể chiến thắng, người như vậy chính là đối thủ đáng giá được tôn kính.
Đặng Hạo lúc này mới tiến lên một bước, mỉm cười nói: “La phó thủ lĩnh, hiện tại chúng ta nên nói chuyện thật tốt rồi.”
Nụ cười này ở trong mắt của La Hữu nhìn thấy thì cảm thấy cực kỳ chói mắt, trước kia đây chính là nụ cười chiêu bài mà hắn đối đãi với người khác, hiện tại tới phiên hắn thể nghiệm một chút cảm thụ của những “người khác”.
Kế tiếp không có gì để nói nữa rồi. Đặng Hạo làm người mặc dù trung hậu nhưng trong làm ăn cũng là một thanh đao tốt, theo như quy củ của thương đội thì viên dạ minh châu này toàn bộ đều thuộc về thương đội Vân Hổ, hơn nữa cả thanh lục kiếm của Hoắc chân nhân rơi trên mặt đất kia cũng sớm đã bị người trong thương đội Vân Hổ cầm trên tay, đây cũng là chiến lợi phẩm của chúng ta a, còn muốn lấy về sao? Có thể, giao tiền chuộc đi là được !
Tiếu Tử không có đánh chết Hoắc chân nhân tại chỗ chính là không muốn để cho hai bên thương đội lâm vào trong hoàn cảnh không chết không ngừng , làm ăn nha, còn phải dĩ hòa vi quý, tuy nói trước đó đã lập ra quy định là sinh tử không bàn, hơn nữa Hoắc chân nhân nếu có đánh thắng chưa chắc sẽ tha cho Tiếu Tử một mạng, tuy nhiên tìm chỗ khoan dung mà độ lương, thương đội Vân Hổ dù sao cũng là thương đội chính quy, mà thời gian trôi qua cũng tương đối dễ chịu , trước mắt còn chưa có tính toán làm trộm cướp, loại ước đấu này cũng rất ít hạ tử thủ.
Người thông minh thường đi ra bên ngoài cũng sẽ không đem những chuyện như vậy làm tới tuyệt tình.
Nếu như trong chiến đấu hắn không giết Hoắc chân nhân, như vậy thì độc trên người tu sĩ này hơn phân nửa liền có thể giải được, về điểm này cả hai bên đều hiểu rõ trong lòng, chờ lão nhân gia hắn tỉnh lại vừa nhìn thấy pháp khí tùy thân không còn, hắn liệu có thể tha thứ được cho La Hữu hay sao? Cho nên thanh lục kiếm này phải cầm trở về.
Lang hành thương đội cũng đánh gãy răng nuốt máu, bỏ ra bảy ngàn lượng bạc mới có thể “chuộc” được thanh kiếm này trở về, hơn nữa Đặng Hạo còn tỏ vẻ mặt là “ta thiệt thòi lớn” rồi trong lúc nhận lấy bạc, đúng là giá trị của một pháp khí bình thường không thể lấy ngân lượng của người phàm tới để cân nhắc.
Song thanh kiếm này vốn chính là của Hoắc chân nhân, bọn họ chẳng qua là chậm một bước bị người của thương đội Vân Hổ giành trước cầm ở trong tay mà thôi!
Ngươi nói người nhanh tay nhẹ mắt này là ai, là Lưu Nhất Diện, là đầu bếp Lưu làm, Hoắc chân nhân ngã xuống xong thì mọi người trong thương đội Vân Hổ đều chạy về phía vị tu sĩ tôn quý này, chỉ có Lưu Nhất Diện là đi về phía thanh lục kiếm này.
Sau đó chính là kịch độc trên người Hoắc chân nhân rồi, La Hữu trước tiên đút ích độc đan về phía miệng của hắn, đáng tiếc là Hoắc chân nhân vẫn tiếp tục cả người đen lại, vết thương cũng dần sưng cao lên, hơn nữa vùng da ở phụ cận vết thương cũng giống như là ngâm vào nước vậy, chỉ cần dùng tay ấn vào một lúc lâu sau cũng không thể nào phục hồi lại như cũ được. Độc này cực kỳ mãnh liệt, không giống như độc trên thân thanh lục kiếm kia của hắn. cũng giống như Đặng Hạo của ngày hôm qua vậy, La Hữu nhất thời cũng thúc thủ vô sách .
Độc tố trên lục kiếm là do một con bò cạp yêu mà Hoắc chân nhân tự mình bắt, chính hắn trong lúc luyện khí đã đem túi chứa chất độc cùng với độc tố luyện để dung hợp cùng với bảo kiếm , đáng tiếc là thủ pháp không quá thuần thục, kết quả là độc chỉ là phụ họa lên thôi, nhưng trong quá trình này bảo kiếm nguyên bản vốn có ánh sáng rạng rỡ cũng trở thành bộ dáng này, may mà sử dụng cũng vô cùng thuận tay cho nên hắn vẫn xem như là yêu thích.
Song độc dược trên chủy thủ của Tiếu Tử này lại tới từ nơi nào, đương nhiên là Ninh Tiểu Nhàn lấy từ trong trảo vuốt của con bức vương bị giam trong Hoá Yêu Tuyền của Thần Ma Ngục. Trảo của thanh dực bức yêu ( yêu dơi màu xanh ) có độc hủ hóa, người bị thương sẽ ở thời gian mười canh giờ sau trên thân mưng mủ máu mà chết, mặc dù không có phát tán nhanh như độc của bò cạp yêu nhưng nếu bàn về độc tính thì cũng không kém bao nhiêu.
Nàng từ sau mấy lần bình luận chiến đấu xong thì cảm giác sâu sắc là thực lực bản thân còn chưa đầy đủ, rút kinh nghiệm xương máu muốn mượn được nhiều ngoại lực cho nên Trường Thiên mới giúp nàng lấy độc dơi ra ngoài, không nghĩ tới loại chất độc này sử dụng lần đầu lại có biểu hiện nhưu vậy, cũng chỉ bôi ở bên trên chủy thủ của Tiếu Tử thôi.
“Người trúng loại chất độc này sẽ ở, ở . . . . . .” Đặng Hạo đang suy tư , mắt thấy Ngôn tiên sinh ở bên cạnh Ninh Tiểu Nhàn hướng về phía hắn vươn tư thế của chữ “thập” thì trước mắt đột nhiên sáng ngời “Sẽ ở mười canh giờ sau thì bên trong hóa thành huyết nhục, tu vi của Hoắc chân nhân tinh thâm, lúc này ôm hận đi không khỏi làm cho người ta bóp cổ tay thương tiếc a!” quả là nha đầu tốt, hắn còn kỳ quái trên vũ khí của Tiếu Tử làm sao lại có kịch độc để bôi lên, lão tiểu tử đó bình thường cũng không có thông suốt như vậy a, thì ra là chuyện tốt mà nàng làm. Nha đầu này, rất tốt, hắn rất thích.
La Hữu cắn răng đem một ngụm tức nuốt lại. Hắn ở Lang hành thương hội đi vào trong thương nhân luôn luôn hoành hành theo thói quen, làm sao lại ăn qua loại thiệt thòi này, bị qua loại châm chọc này ? Đáng tiếc là người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nếu bàn về nhân số thì đối phương cũng không phải là chỉ hơn ba mươi người, đối phương có tới hơn hai trăm người cao lớn vạm vỡ , toàn là hán tử long tinh hổ mãnh còn đang nhịn một bụng tức giận hận không thể tìm lý do để đánh bọn hắn một trận, luận về giá trị võ lực thì hắn còn chưa kịp thấy được thực lực của những người khác trong đội, hiện tại chiến lực mạnh nhất trong thương đội là Hoắc chân nhân cũng bị người đối diện sỉ nhục mà hạ gục, bọn họ còn có thể làm sao ?
Cho nên bọn họ mới phải xài chín trăm lượng bạc, từ trong tay Đặng Hạo mua hai viên “giải độc đan”. Theo lý mà nói thì muốn giải độc tố của thanh dực bức vương này cần có năm viên “Cừ Hoàng Tán” cùng với hai viên “Hiểu Kinh hoàn”, nhưng Đặng Hạo hết lần này tới lần khác từ trong ngực giả bộ móc ra một bình thuốc nhỏ, ở dưới tầm mắt chăm trông mong của Lang hành thương đội cả buổi mới có thể móc ra hai viên “Cừ Hoàng Tán” nhẹ nhàng lăn từ trong miệng bình ra.” Viên thuốc này có thể trị được bách độc, chỉ cần người bị thương còn một hơi thở thì nhất định có thể cứu sống, ta phải đi cầu xin ở tứ phương mới có thể xin được một lọ như vậy, đây là hai viên cuối cùng rồi. vốn là muốn bán cho các ngươi một ngàn lượng, nhưng hiện tại thì giảm giá còn 90% đi!”
Hoắc chân nhân này cũng không phải là thứ tốt lành gì, để