Trong nội tâm nàng nhảy dựng, dưới ban ngày ban mặt, gã này dám ở giữa thành phố dùng sức mạnh? Lại nghe gã này trước mắt nói: “Vừa rồi ta thấy ngươi tiến vào khu bán ký gửi, nghĩ đến cũng có bảo bối đáng giá, sao ngươi không có linh thạch trả tiền hả? Tuổi còn trẻ lại dối trá như vậy.”
Hắn cũng không ngốc, thấy Ninh Tiểu Nhàn lúc trước còn rất động tâm, nhưng bây giờ thu dọn đồ đạc vội vã rời đi, chắc là nhìn thấy âm mưu lừa bịp của hắn, lúc này mới bối rối. Tại Nham Thành, linh thạch trên người phàm nhân có không nhiều lắm, con dê béo này đi rồi, tiếp theo chỉ không biết đến khi nào mới có thể gặp được.
Cái tên lừa gạt này rõ ràng đã theo dõi mình một đường từ khu ký gửi đến nơi đây. Ninh Tiểu Nhàn chợt nói: “Nguyên bản ta còn không xác định cái lò này là thiệt hay giả. Hiện tại tác phong này của Chân Nhân, làm sao ta còn không rõ đạo lý?”
Tu sĩ Tam lưu nở nụ cười, trong tươi cười mang theo vài phần dữ tợn: “Tiểu cô nương thật thông minh. Âm mưu này của ta, lừa gạt đến bây giờ, ngươi vẫn là người đầu tiên nhìn thấu. Nhưng mà, nếu ngươi thông minh thật, thì phải biết bàn tay mình nhỏ bé vừa trắng vừa mềm, nếu ta không cẩn thận bẻ gãy nó, vậy thì sẽ rất đau đó!”
Ninh Tiểu Nhàn mắt chuyển lòng vòng, cái miệng nhỏ nhếch lên. Hắn thấy thế, đầu ngón út theo uyển mạch của Ninh Tiểu Nhàn ngéo một cái, hài lòng cảm thấy làn da nàng nổi lên một tầng hạt mụn: “Nếu ngươi dám kêu to lên,, ta cam đoan giọng của ngươi còn chưa có phát ra, cái tay này liền gãy đi. Nếu ngươi không tin, có thể thử một lần.”
Hắn nói những lời này vừa nhanh vừa vội, sắc mặt cũng bắt đầu trở nên dữ tợn, lại duỗi tay bắt được tay Ninh Tiểu Nhàn, người ở quầy hàng bên cạnh như thế nào không biết ở đây nổi lên phân tranh? Nhưng mà những tu sĩ này sắc mặt như thường, không liếc nhìn cái nào, giống như bên người chỉ có không khí vậy.
Ninh Tiểu Nhàn bị hắn đụng một cái như vậy, buồn nôn làm toàn thân rùng mình một cái, trong lòng lập tức giận dữ. Nàng vốn không có trông cậy vào tu sĩ bên cạnh có thể cứu giúp, thời điểm mấu chốt hơn phân nửa phải nhờ vào chính mình, cho nên nàng giả bộ như hoa dung thất sắc, một tay rủ xuống, răng nanh đã từ trong tay áo vô thanh vô tức trượt vào trong tay. Tên tu sĩ này bắt được tay phải của nàng, cũng may hai tay nàng đều có thể cầm chủy thủ, công phu tay trái chưa hẳn kém so với tay phải.
“Tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, cánh tay phải một mực rủ xuống, có khả năng là bị thương không nâng lên nổi. Ngươi cùng hắn đánh cược sức lực một lần, chỉ cần vũ khí trên bức độc là đủ.” Trường Thiên nhanh chóng quan sát tổng kết, vì nàng cung cấp kỹ thuật chống đỡ. Cái tên nam nhân hèn mọn bỉ ổi này vậy mà dám đụng chạm nữ hài nhi của hắn, trong lòng hắn nổi giận, giọng nói ngược lại càng tỏa ra băng hàn.
“Nơi này là hỗ thị, nhiều năm qua không có người dám ở chỗ này động thủ. Ngươi không sợ thủ vệ thu thập ngươi?” Nàng kéo dài thời gian, muốn nhìn lại nhược điểm của hắn.
“Nếu như không lấy được linh thạch, mạng của lão tử đều sắp không còn, còn lo cái này sao?” Tu sĩ Tam lưu phun một ngụm đàm trên mặt đất: “Ngươi theo ta đến tiến đến khu ký gửi. Đem đồ gửi bán về cho ta. Đừng có giở trò bịp bợm! Thủ vệ Hỗ thị này bất quá là Thanh Hư Môn mà thôi. Đám nhu nhược kia có thể làm khó dễ được ta sao?”
Hắn tự tay muốn kéo Ninh Tiểu Nhàn dậy, tay trái ở trong tay áo nắm chặt răng nanh. Nàng muốn mượn lực một cái kéo này của đối phương, làm bộ lảo đảo, tốt nhất liền cả người và đao nhào vào trong ngực hắn, trực tiếp đâm vào tim lấy mạng chó của hắn. Trải qua Tiếu Tử đặc huấn, nàng đối với địch nhân đã không hề nương tay.
Tiếp theo trong nháy mắt, bên cạnh hai người giống như có từng cơn gió nhẹ thổi qua.
Tu sĩ Tam lưu đột nhiên rú thảm một tiếng, thả tay nàng ra, ôm lấy tay mình ngồi xổm xuống. Ninh Tiểu Nhàn mắt tinh, nhìn thấy trên tay hắn chảy đầy máu, nguyên bản ngón cái, ngón trỏ cùng ngón giữa của hắn đã lăn trên mặt đất!
Động tĩnh lần này có thể quá lớn, ở bên trong Hỗ Thị dù sao cũng là phàm nhân chiếm đa số. Mấy nữ tử thấy tình huống nơi này, nhịn không được hét lên, đưa tới đám người nhanh chóng xúm lại.
Ninh Tiểu Nhàn nhíu nhíu mày, lúc này mới nhìn trong vòng vây chẳng biết lúc nào nhiều ra một gã nam tử. Người này tuổi chừng trên dưới ba mươi, thần sắc hờ hững. Quai hàm đều là râu ria màu xanh, cổ và ống tay áo cũng đầy nếp nhăn, chỉ có một đôi mắt đen sâu thẳm, giống như đáy hồ sâu nhìn không thấy.
Người này hiển nhiên cũng là một tu sĩ, chỉ là trên người mặc quần áo vải bông, ống tay áo còn vén đến khuỷu tay, nếu không có thân hình cao ngất, thoạt nhìn qua cũng giống như người buôn bán nhỏ. Khứu giác nàng nhạy bén ngửi thấy được một mùi rượu rất nhỏ, sau đó thấy bên hông người này dùng chỉ đỏ treo một cái hồ lô rượu.
“Ta đây gặp được tửu tiên trong truyền thuyết hở? Sao lại hoàn toàn không có phong phạm lão ngoan đồng tiên nhân a?”
“Tu sĩ Hóa Thần trung kỳ !” Trường Thiên liếc nhìn ra tu vi người này.
Cái gì! Nam nhân lôi thôi lếch thếch này, lại có tu vi cao nhất nhân loại mà nàng nhìn thấy? Nàng âm thầm tặc lưỡi, quả nhiên người không thể nhìn bề ngoài đấy!
Chỉ thấy “Tửu tiên” mới tới này ngồi xổm xuống, đối với tu sĩ Tam lưu lộ ra thần sắc nghiền ngẫm: “Ở trong Thanh Hư Môn đều là đám nhu nhược? Lưu Mãn tử, những lời này cũng là ngươi nói?”
“Sư… Sư thúc!” Tu sĩ Tam lưu Lưu Mãn Tử đã dừng lại tiếng kêu thảm thiết, đầu đầy mồ hôi lạnh, cuộn thành một đoàn trên mặt đất, trong miệng lặp đi lặp lại nói: “Con sai rồi, sư thúc tha mạng ah!”
Nam tử này lạnh lùng nói: “Ngươi đã sớm bị trục xuất khỏi Thanh Hư Môn, còn gọi ta sư thúc làm gì?” Trong miệng hắn nói mặc dù lãnh đạm, nhưng vẫn móc ra một viên dược hoàn ném cho Lưu Mãn Tử, “Dám vu cáo Thanh Hư Môn ta, lại còn ở trong Hỗ Thị này giương oai, ăn hiếp phàm nhân, chặt ba ngón tay ngươi chỉ là trừng phạt. Cầm thuốc này, cút đi!”
Lưu Mãn tử như được đại xá, nhặt lên dược hoàn cũng không quay đầu lại mà chạy.
Lúc này thủ vệ Hỗ Thị cũng chạy tới, nhưng lại là ba gã mặc y phục và trang sức tu sĩ Thanh Hư Môn, nhìn thấy nam tử trong tràng cũng kinh hãi nói: “Sư thúc tổ!”, vội vàng hành lễ.
Nào biết vị “Sư thúc tổ” này đối với bọn họ cũng không khách khí chút nào: “Đã đóng tại Hỗ Thị, vậy mà còn để cho Lưu Mãn Tử chuồn êm tiến đến uy hiếp phàm nhân, các ngươi làm việc thật tốt. Trở vê trong môn lĩnh trách phạt thất chức.”
Nham Thành là địa bàn của Thanh Hư Môn, thủ vệ ở đây