Triệu Trì Ý bước ra khỏi phòng họp, cánh cửa tự động khép lại, mọi âm thanh đều bị ngăn cách ngoài cửa.
Thẩm Đường vẫn còn ngóng ra ngoài cửa phòng họp, có lẽ là cô đã nghe nhầm rồi.
Sao lại có thể trùng hợp đến mức đúng ngay lúc anh đang ở Thượng Hải, hơn nữa lại còn chạy đến đây chỉ trong vòng mười mấy phút đồng hồ?
Nếu là anh, có lẽ đã sớm vào rồi.
Trợ lý xác định người ở bên ngoài là Tưởng Thành Duật, kích động nắm chặt tay Thẩm Đường, “Tốt quá rồi chị.”
Thẩm Đường quay sang xác nhận lại với trợ lý, “Không phải lúc nãy chị nghe nhầm ư?”
Trợ lý liên tục lắc đầu.
Thẩm Đường cầm điện thoại, gửi tin nhắn cho Tưởng Thành Duật, [Có phải là anh không?]
Không có hồi âm.
Sau đó, cánh cửa phòng họp lại được mở ra.
Triệu Trì Ý vừa nói chuyện vừa đưa vị Tưởng tổng kia vào trong.
“Wow.” Nữ nghệ sĩ kia im lặng há hốc mồm.
Dù cô nàng đã từng gặp qua biết bao “nam thần” ở trong giới, nhưng người đàn ông này vừa xuất hiện, ngay cả khí chất mạnh mẽ của ông chủ Triệu Trì Ý cũng bị anh lấn áp.
Ánh mắt Tưởng Thành Duật lướt một vòng quanh bàn họp, cuối cùng nhìn về phía Thẩm Đường.
Thẩm Đường im lặng nhìn lại anh.
Hai người nhìn nhau vài giây, điện thoại của Tưởng Thành Duật bỗng có cuộc gọi đến.
“Cậu làm gì mà vừa nhận một cuộc điện thoại đã bỏ rơi cả phòng bọn tôi thế hả?” Nghiêm Hạ Vũ không hiểu chuyện gì, anh ta vừa vào phòng thì mọi người liền bảo Tưởng Thành Duật có việc gấp phải đi trước.
Tưởng Thành Duật đáp, “Tôi xử lý chút chuyện, lát về rồi nói sau.”
Nghiêm Hạ Vũ không truy hỏi ngọn nguồn, “Có cần tôi đến cứu viện không?”
“Không cần đâu.”
“Được rồi, vậy bọn tôi ngồi đánh bài chờ cậu vậy.”
Tưởng Thành Duật vừa tắt điện thoại, Điền Thanh Lộ đã gửi tin nhắn Wechat đến, [Tình hình sao rồi? Tôi vừa mới đi vệ sinh về đã không thấy anh đâu, có sao không?]
Tối nay bọn họ hẹn nhau gặp mặt để bàn chuyện hợp tác với người khác.
Tưởng Thành Duật, [Không có gì, mọi người cứ trò chuyện trước đi.]
Vì sốt ruột muốn biết tình hình Thẩm Đường, anh vội cất điện thoại vào.
“Anh Tưởng, lâu rồi không gặp.” Trữ Nhiễm cố gắng để bản thân không tỏ ra kích động.
Cô ta biết Tưởng Thành Duật, cũng từng có dịp ăn cơm chung với anh một lần.
Công ty GR hợp tác với nhà của thím hai có cổ phần của Tưởng Thành Duật, lần đó cô ta đúng lúc đang ở Bắc Kinh, thế là chú hai liền đưa cô ta tham gia bữa tiệc ấy.
Cô ta suy nghĩ, có lẽ là do chú hai thương cô ta, sợ Triệu Trì Ý xử lý khiến cô ta không hài lòng, nên mới mời Tưởng Thành Duật đến đây.
Triệu Trì Ý không mấy bất ngờ khi Trữ Nhiễm biết Tưởng Thành Duật, vừa nãy ở ngoài cửa Tưởng Thành Duật đã nói rõ lý do mình đến đây, anh bảo cô nhóc nhỏ không nghe lời nên đánh nhau với người ta, anh đến đây để rước người về.
Trữ Nhiễm đúng là giỏi thật, ngay cả Tưởng Thành Duật cũng mời tới được.
Tưởng Thành Duật ngoảnh mặt làm ngơ trước lời chào nhiệt tình của Trữ Nhiễm, anh quan sát cô ta rồi cất giọng lạnh lẽo, “Cô là Trữ Nhiễm ư?”
“…” Trữ Nhiễm không nén được cơn giận.
Cô ta đã bảo lâu rồi không gặp, thế mà anh lại không nhớ ra.
Nếu chưa từng gặp mặt thì dẫu sao thì cô ta cũng là… minh tinh mà.
Bây giờ cô ta có thể cảm nhận được biết bao ánh mắt chế nhạo đang nhìn mình.
Cũng có thể là do bình thường Tưởng Thành Duật quá bận, không có thời gian xem TV, không xem tin tức giải trí.
Trữ Nhiễm tự tìm cho mình mười tám bậc thang để leo xuống, cô ta không thể chịu được cảnh người khác xem mình là trò đùa, cố gắng lôi kéo, “Anh Tưởng, anh…”
Tưởng Thành Duật không nể nang gì mà ngắt ngang lời cô ta, “Cô cứ trả lời đúng hay không là được.”
Trữ Nhiễm thấy tình hình có vẻ không đúng lắm, cô ta biến sắc, khẽ gật đầu.
Tưởng Thành Duật không nói gì, ngược lại nhìn phía Thẩm Đường, dang tay ra, “Đường Đường, lại đây với anh.”
Sống mũi Thẩm Đường bỗng chốc cay xè.
Đây là lần thứ hai cô nghe thấy anh gọi mình như thế, mà lần này lại ở trước mặt biết bao nhiêu người.
Rõ ràng là trang phục không khác gì bình thường, vẫn là hai màu trắng đen, áo sơ mi trắng khoác áo khoác đen bên ngoài, nhưng hôm nay, anh lại hoàn toàn khác hẳn với ngày thường.
Cô cũng muốn điên một lần.
Bất chấp ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Thẩm Đường đứng dậy, kéo ghế ra, không còn dáng vẻ tao nhã thường ngày, cô giẫm lên giày cao gót bước nhanh về phía Tưởng Thành Duật.
Thấy vẫn chưa đủ nhanh, bước chân cô như mất đi sự điều khiển, bất giác chuyển sang chạy bước nhỏ, sà vào lòng Tưởng Thành Duật.
Bản thân Tưởng Thành Duật cũng vô cùng kinh ngạc, ở bên nhau ba năm, nhưng Thẩm Đường chưa bao giờ nhào vào lòng anh như thế.
Anh dang rộng hai tay, vững vàng đón cô vào lòng.
“Gấp cái gì, anh vẫn ở đây có rời đi đâu.”
Thẩm Đường đút hai tay vào túi áo khoác màu đen của anh, ôm chặt eo anh, vùi mặt vào lòng anh, im lặng không nói câu nào.
Nếu hồi còn đi học bị bạn bè ăn hiếp mà được một cái ôm ấm áp thế này thì tốt biết bao nhiêu.
Tưởng Thành Duật không nhúc nhích, để mặc cho Thẩm Đường ôm mình.
Cô là người kiêu ngạo, không bao giờ để lộ vẻ mặt yếu ớt trước mặt mọi người, hôm nay là phá lệ.
“Thật xin lỗi Triệu tổng, gây thêm phiền toái cho anh rồi.” Tưởng Thành Duật im lặng dời sự chú ý lên người Triệu Trì Ý.
Triệu Trì Ý vẫn còn đang chìm trong sự bất ngờ, tình hình đảo ngược khiến cho một ông chủ đứng đầu công ty giải trí như anh ta cũng phải khiếp sợ.
“Không có gì, là do tôi tiếp đãi không chu đáo.”
Anh ta phản ứng bị chậm vài giây, vội vàng nói mấy câu khách sáo.
Hóa ra Thẩm Đường đã quen biết Tưởng Thành Duật từ sớm.
Giấu cũng kín thật, ngay cả anh ta cũng chưa bao giờ nghe thấy người khác đồn đại dù chỉ một câu.
Tình huống bất ngờ thay đổi, kết cục thế nào không ai có thể đoán ra.
Nữ nghệ sĩ bắt đầu ngồi thẳng người lên, chuẩn bị tinh thần hóng hớt.
Tuy không biết người đàn ông trước mặt có thân phận gì, nhưng nếu có thể làm người hóng “dưa” đầu tiên thì cũng không uổng công cô nàng ký hợp đồng với Thường Thanh.
Trữ Nhiễm sững người nhìn Tưởng Thành Duật và Thẩm Đường đang vùi vào lòng anh, cô ta không thể nào tin nổi, cũng từ chối tiếp nhận sự thật này.
Ban đầu cô ta còn ngốc nghếch cho rằng, Tưởng Thành Duật đến đây để bênh vực cô ta.
Bây giờ lại bị vả mặt, đau điếng người.
Thẩm Đường dần dần bình tĩnh lại, nhưng cô vẫn không ngẩng đầu lên, giọng mũi nghèn nghẹn, “Sao anh lại đến đây?”
Tưởng Thành Duật cúi xuống nhìn cô, nhưng chỉ thấy mái tóc dày mượt thoang thoảng mùi hương dầu gội đầu.
Anh thấp giọng nói, “Em đánh nhau với người ta, anh không đến xem được à? Anh đến xem thử xem nên xin lỗi hay phải bồi thường tiền thuốc men cho người ta. Mà nếu như không phải là lỗi của em, thì cũng không thể để em mang uất ức về nhà được, có đúng không?”
Mọi người trong phòng họp đều nhìn sang Thẩm Đường, bao gồm cả Triệu Trì Ý.
Thẩm Đường lấy lại nhịp thở, cố gắng để giọng nói mình bình thường nhất, “Trong video giám sát là lỗi của em.”
Tưởng Thành Duật không biết trước khi anh đến thì trong phòng họp đã xảy ra chuyện gì, anh vẫn chưa nắm rõ tình hình.
Anh chỉ muốn biết, “Vậy em có xin lỗi không?”
Thẩm Đường lắc đầu, “Không.” Cô bảo, “Trong video giám sát là em sai, thế thì để Thẩm Đường trong video đi xin lỗi, có liên quan gì đến em.”
Những người khác, “…”
Tưởng Thành Duật cười,
“Chiêu này của em chỉ dùng để đối phó anh thôi, đối phó người khác thì không có tác dụng đâu.”
Triệu Trì Ý quay mặt nhìn sang chỗ khác, kéo ghế ngồi xuống.
Xem như đang ở trường quay, còn anh ta thì đến đây thăm đoàn, đúng lúc gặp phải phân đoạn tình cảm của nam nữ chính thôi.
Tưởng Thành Duật không coi ai ra gì, “Thế đối phương yêu cầu thế nào?”
Thẩm Đường, “Bảo em tự tát mình một cái rồi xin lỗi, chuyện này sẽ bỏ qua.”
Tưởng Thành Duật bỗng ngẩng đầu lên, Trữ Nhiễm cũng đang nhìn anh, bị ánh mắt lạnh thấu xương của Tưởng Thành Duật dọa đến nín thở, cô ta cố giả vờ bình tĩnh, “Cô ta kéo tóc tôi, còn nhấn tôi xuống đất, lời yêu cầu xin lỗi này đâu có quá đáng?”
Cô ta đang đánh cược, đánh cược Tưởng Thành Duật không thể làm khó dễ với cô ta.
“Cô ta tự té rồi lại đổ lỗi cho tôi. Cũng chỉ có tôi không so đo với cô ta, nếu đổi sang người khác vô cớ bị đánh, anh thử coi có dễ nói chuyện như tôi không? Video giám sát rõ rành rành ra đấy, tôi vốn hề xô cô ta, lúc đó tôi đang nói chuyện với trợ lý của mình.”
Trữ Nhiễm biện minh cho bản thân, nói chuyện cứ như thật.
Chuyện đã đến nước này, cô ta sẽ không thừa nhận mình xô Thẩm Đường, dẫu sao còn có Triệu Trì Ý, vừa nãy anh ta đã nói không có camera hướng chếch rồi.
Dù có thì cũng sẽ bị hỏng.
Nếu không lấy được video giám sát, Thẩm Đường buộc phải xin lỗi cô ta.
Tay phải Tưởng Thành Duật nhẹ nhàng vỗ lên lưng Thẩm Đường, cứ lặp đi lặp lại động tác an ủi này.
“Cô một hai đòi Thẩm Đường phải xin lỗi cô?” Ngữ khí của anh như đang uy hiếp.
Trữ Nhiễm ngồi thẳng lưng, dù trong lòng đang hoảng hốt nhưng cũng không thể để thua khí thế.
Sau lưng cô ta còn có nhà họ Trữ và nhà họ Tiêu, còn thêm nhà họ Tiếu, Tưởng Thành Duật không thể không nể mặt người nhà cô ta.
Hơn nữa, với gia cảnh của Thẩm Đường thì cả đời này đừng mơ gả vào nhà họ Tưởng. Là do Tưởng Thành Duật vẫn còn thấy mới mẻ với Thẩm Đường, cũng dựa vào điểm này nên anh mới đến dỗ vui Thẩm Đường mà thôi.
Anh sẽ không mặc kệ hợp tác giữa GR và nhà của thím hai.
Cân nhắc một hồi, Trữ Nhiễm đưa ra quyết định.
Cô ta không trả lời anh mà hỏi ngược lại, “Làm sai không phải nên xin lỗi ư?”
Tưởng Thành Duật gật đầu, “Bây giờ cô gọi cho Trữ Nhạc Lễ, nói là Tưởng Thành Duật muốn thay mặt Thẩm Đường xin lỗi. Cô hỏi chú hai cô xem, xin lỗi thế nào mới khiến đại tiểu thư nhà họ Trữ đây hài lòng?”
Trữ Nhiễm sững sờ, anh ta định làm tới thật ư?
Lúc này, Thẩm Đường yên ổn ghé vào lòng Tưởng Thành Duật, không quan tâm bất cứ chuyện gì.
Ngoại trừ ông nội bà nội, anh là người đầu tiên bênh cô vô điều kiện thế này.
Tưởng Thành Duật mất kiên nhẫn, “Sao không gọi? Cô có cần lấy số của chú hai cô không, tôi có đây.”
Khóe môi Trữ Nhiễm giần giật, câm như hến.
Cô ta vẫn phân biệt được đâu là lợi và hại, nếu cô ta gọi cho chú hai thì sẽ đẩy chú ấy vào hoàn cảnh khó xử.
Chẳng may cô ta biến khéo thành vụng, ảnh hưởng đến hợp tác giữa thím hai và Tưởng Thành Duật, hậu quả này cô ta đảm đương không nổi.
Dù sao thì thím hai vẫn không giống chú hai, chú hai thật lòng thương yêu cô ta, nhưng thím hai và cô ta vẫn cách nhau một tầng quan hệ máu mủ.
“Trữ thiên tiên, tôi cho cô một phút suy nghĩ, tôi bắt đầu tính giờ đây.”
“…”
Lời châm chọc vừa nãy là của trợ lý Thẩm Đường, lúc nãy Trữ Nhiễm uy hiếp Thẩm Đường, cô nàng nhìn chẳng đặng, bây giờ liền thay Thẩm Đường xả giận.
Dẫu sao thì vẫn còn Tưởng Thành Duật ở đây, cô ấy chẳng sợ gì cả.
Trợ lý lập tức bấm giờ.
Tiếng “tích tắc” quen thuộc tựa như tiếng dầu rưới lên lửa, bỗng chốc nổ tung căn phong tĩnh mịch.
59… 58… 57…
Tiếng đếm ngược tựa như một lưỡi câu dài siết chặt cổ Trữ Nhiễm, càng lúc càng siết chặt khiến cô ta hít thở không thông.
Cô tính tới tính lui, nhưng không tính đến chuyện Tưởng Thành Duật sẽ nổi điên.
Người này có phải bị bệnh rồi không, chỉ vì dỗ dành phụ nữ mà không màng lợi ích.
“Anh Tưởng, tôi là nể mặt anh.”
Bất đắc dĩ, Trữ Nhiễm phải đành nén giận nhường một bước.
“Dù tôi gọi cho chú hai, chú ấy cũng sẽ nể mặt anh. Tôi không tha thứ cho Thẩm Đường, tôi chỉ nể mặt anh mà thôi.”
Cô ta là thua Tưởng Thành Duật, chứ không phải Thẩm Đường!
Mọi người cứ nghĩ rằng chuyện này đến đây là kết thúc.
Nhưng không ngờ, đây chỉ mới là bắt đầu.
Tưởng Thành Duật nói, “Bây giờ đến lượt cô xin lỗi Thẩm Đường.”
“Cái gì?” Trữ Nhiễm hét lên.
Tưởng Thành Duật lặp lại lần nữa với Trữ Nhiễm, “Bây giờ cô xin lỗi Thẩm Đường đi.”
Trữ Nhiễm không thể nhịn được nữa.
Cô ta cười lạnh lùng, “Cô ta đánh tôi mà tôi còn phải xin lỗi cô ta ư?”
Mấy người có mặt ở đây hôm nay chắc chắn sẽ cười cô ta thối mặt, sao cô ta có thể cúi đầu xin lỗi Thẩm Đường cho được.
Dù cho người khác cảm thấy là cô ta xô Thẩm Đường, thì làm sao?
“Anh Tưởng, bây giờ mặc kệ tôi nói cái gì anh cũng sẽ không tin. Tôi nói là tôi không xô cô ấy, nhất định anh sẽ nghĩ tôi giảo biện.” Trữ Nhiễm cố chấp tới cùng, “Thế này đi, nếu có chứng cứ chứng minh tôi xô Thẩm Đường, tôi sẽ xin lỗi.”
Tưởng Thành Duật lười phí lời với cô ta, “Bảo cô xin lỗi thì cô xin lỗi ngay, còn muốn chứng cứ gì nữa hả?”
Con mẹ nhà anh!
Trữ Nhiễm suýt nữa phun một ngụm máu, trái tim đập thình thịch giận đến nỗi muốn quăng điện thoại lên mặt Tưởng Thành Duật.
Từ trước tới giờ cô ta chưa từng thấy người đàn ông nào phách lối mặt dày như thế!
***
Ô dù tới rồi đây =)))Truyện convert hay :
Yêu Nghiệt Tu Chân Bỏ Thiếu