Bắc Kinh, hai năm trước.
Ra khỏi bệnh viện tuyết đang rơi bông tuyết lạnh lẽo và gió thổi qua mặt, khi đó Gia Ý mới chậm chạp nhận ra hình như mùa đông lại đến rồi.
Mùa đông năm nay ở Bắc Kinh lạnh hơn bình thường, Gia Ý đưa tay chỉnh lại khăn quàng cổ.
Đứng ở trạm chờ không biết bao giờ xe buýt mới đến, những ngón tay tái xanh vì lạnh.
Chẳng biết đã đứng bao lâu cuối cùng xe cũng đã đến, có lẽ sang đông nên xe buýt ít người đến lạ.
Kiếm một chỗ ngồi thoải mái cậu tựa đầu vào gương Trên tay là tờ giấy khám xét nghiệm lạnh lẽo.
Nhìn tờ giấy trên tay nước mắt không kìm được mà tuôn đầy mặt.
Cậu được chuẩn đoán là ung thư phổi giai đoạn hai.
" Theo như ảnh chụp X - quang nó cho thấy các tế bào ung thư đã tích tụ bên trong phổi của cậu ".
" Cậu cứ yên tâm ung thư chưa di căn qua chỗ nào cả, chỉ cần phẩu thuật cắt bỏ thùy ra khỏi thùy phổi - nơi có khối u là được ".
Người chuẩn đoán cho cậu là bác sĩ Văn, ông được mệnh danh là " Hoa Đà sống " với nhiều thành tựu xuất sắc trong nghề.
" Chỉ mới là giai đoạn hai cho nên ".
" Bác sĩ ".
Gia Ý lên tiếng cắt ngang lời nói của bác sĩ.
Cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng.
Cậu mỉm cười bi thương nhẹ nhàng hỏi
" Vậy cháu có thể sống được bao lâu nữa? ".
Nhất thời bác sĩ Văn cũng không biết trả lời cậu như thế nào.
Từ khi vào nghề đến ngay ông