Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc

Phần 1


trước sau

CHƯƠNG 16

Sau cùng, tiếng sập cửa vang lên khiến nước mắt Đàm Tĩnh tràn ra khỏi khóe mắt, lặng lẽ rơi xuống thảm, rồi tan biến không còn dấu vết. Khóe môi cô nhếch lên, nhoẻn một nụ cười. Đúng vậy, vẫn còn cười được, thật không biết xấu hổ.

Thật ra lúc đang tắm cô chẳng nghĩ gì cả, chỉ muốn mau mau ngả lưng xuống giường ngủ một giấc. Nhưng khi tắm xong, nhìn thấy Nhiếp Vũ Thịnh, cô đột nhiên đưa ra quyết định đó. Tại sao người nghiện lại khó cai nghiện? Vì họ đã được hưởng ni cảm khi hút thuốc. Thế còn người từng yêu thật lòng thì sao? Vì đã nếm trải cảm giác yêu thực sự nên mãi mãi bị quyến rũ bởi thứ ma lực như thuốc phiện từ người kia. Cô không mua nổi thuốc, cũng chẳng còn cách nào khác để có được, đành phải ép mình cai nghiện.

Nhiếp Vũ Thịnh chính là thuốc phiện, cô không thể chạm vào được nữa.

Chỉ cần anh dịu dàng một chút, quan tâm một chút, cô liền cảm thấy mọi chuyện từ bảy năm trước ào ạt đổ về, chỉ là, cô không thể có lại nữa.

Có rất nhiều cách khiến anh tuyệt vọng, nhưng ch

ỉ có một cách khiến bản thân cô tuyệt vọng.

Làm tổn thương anh, như vậy anh sẽ không bao giờ nhìn thẳng vào cô, không còn muốn qua lại gì với cô nữa, anh và cô vốn thuộc về hai thế giới khác nhau, từ nay trở đi, sẽ không còn liên quan gì đến nhau hết.

Chỉ là, khi anh quay đầu đi thẳng, cô lại nhớ tới đĩa đậu trên bệ cửa sổ nhà anh. Đã bao lần anh bỏ đậu vào đĩa, rót nước vào rồi ôm hy vọng, vì cô từng nói, khi đậu mọc mầm cô sẽ quay về. Bao nhiêu năm rồi anh vẫn để một đĩa đậu trên cửa sổ đợi nó mọc mầm, anh đang đợi cô về sao?

Bảy năm trước, khi bỏ đi, cô đã quyết định chôn vùi cả cuộc đời mình.

Nhưng khi nhìn thấy đĩa đậu mọc mầm trên cửa sổ, lòng cô lại chợt thấy xôn xao. Cô không phải đứa ngốc, cô biết nguyên nhân anh đánh Tôn Chí Quân. Cô không phải đứa ngốc, cô nhìn thấu sự giãy giụa yếu ớt đằng sau vẻ mỉa mai châm chọc của anh. Cô không phải đứa ngốc, cô biết tại sao lúc ở bãi đỗ xe anh lại lao xe đi nhanh như vậy. Đến tận bây giờ, anh vẫn yêu cô, nếu không, anh sẽ không giận dữ sập cửa bỏ đi như thế.

Nhưng cô không thể ngờ rằng Nhiếp Vũ Thịnh lại quay lại. Nghe thấy có người bấm chuông, cô còn tưởng là nhân viên khách sạn, nào ngờ nhìn qua mắt mèo trên cửa lại thấy anh, cô gần như không còn sức để mở cửa nữa.

Cuối cùng cô vẫn mở cửa ra. Anh đứng đó, không hề có ý tiến vào, chỉ hỏi ngắn gọn: “Cô có đi tìm người khác không?”

“Cái gì?”

“Vì mười vạn tệ, vì phí phẫu thuật cho con trai, cô có tìm đến người khác không?”

Cô sững người một thoáng rồi nói: “Chẳng có người khác nào… Không ai giúp được tôi cả.”

Anh hỏi dồn: Thịnh Phương Đình?”

Đàm Tĩnh không ngờ anh lại nhắc đến Thịnh Phương Đình, bèn đáp: “Không phải việc của anh.” Nói rồi định đóng cửa, nhưng anh đã giơ tay chặn lại: “Tôi cho cô.”

Cô lại sững người.

“Tôi cho cô mười vạn để con cô phẫu thuật. Nhưng tôi có điều kiện, cô phải ly hôn.”

Có nằm mơ Đàm Tĩnh cũng không thể ngờ anh lại nói ra câu ấy, cô đáp: “Muốn tôi ly hôn cũng được, nhưng phải thêm mười vạn nữa, tôi muốn hai mươi vạn. Anh biết đấy, ly hôn cũng cần tiền mà.” Cô nói rất trơn tru tự nhiên, như thể trước đây đã từng mặc cả chuyện này. Cô đã chai sạn lâu rồi, anh ghét nhất cô đòi tiền, vậy thì cô đòi tiền là xong.

Đột nhiên anh vung tay cho cô một bạt tai, lúc vung tay lên, anh dùng lực rất mạnh, nhưng khi chạm vào má cô lại rất nhẹ. Cái tát đó khiến cô sững sờ, còn anh lại như người bị tát, thân hình loạng choạng cơ hồ không đứng vững nổi, lồng ngực phập phồng lên xuống như đang gắng gượng kìm nén điều gì đó. Mặt cô ươn ướt, đưa tay sờ thấy có máu, nhưng không phải máu của cô. Lúc này cô mới nhận ra tay phải anh đang rỉ máu, từng giọt từng giọt rỏ xuống thảm trải hành lang.

Cô nghe thấy anh nói: “Tôi cho cô hai mươi vạn.”

Rồi anh quay người bỏ đi rất nhanh, tay phải anh hình như bị thương, máu rỏ suốt dọc đường đi, đến tận khi vào thang máy.

Khoảng bốn giờ sáng Nhiếp Vũ Thịnh quay lại phòng Cấp cứu. Bác sĩ trực ban giúp anh xử lý vết thương, vừa nhìn thấy vết thương nơi lòng bàn tay anh, bác sỹ giật mình hỏi: “Sao lại bị thế này?”

“Cặp nhiệt độ bị gãy.” Anh chỉ đáp cụt lủn năm chữ.

Bác sĩ trực ban vẫn vô cùng căng thẳng, vết thương quá sâu, bên trong lại có mảnh vụn thủy tinh, nhỡ đâu còn sót thủy ngân sẽ rất độc nên anh ta phải rửa đi rửa lại mấy lần, xác định chắc chắn không còn thủy ngân nữa, mới băng lại.

“Tiểu Nhiếp, cậu thật quá bất cẩn.” Bác sĩ trực ban than thở, “Sao lại bị cắt sâu như vậy chứ? Đau lắm phải không? Sâu tí nữa là đứt gân rồi, lại còn tay phải nữa. Cậu là ngôi sao mới, tương lai của khoa Tim, cậu mà không thể cầm dao mổ nữa thì Chủ nhiệm Phương liều mạng với tôi mất…”

Nhiếp Vũ Thịnh hoàn toàn không nghe được đồng nghiệp đang nói gì, hình như có hỏi anh đau không, đương nhiên là đau, nhưng có đau thế nàobằng nỗi đau trong tim. Khi rời khỏi khách sạn, anh cảm thấy tim mình quặn thắt, gần như có tất cả các triệu chứng lâm sàng: ngực đau dữ dội, không thể thở nổi.

Anh vẫn lái xe an toàn đến bệnh viện, vẫn nhớ đến phòng Cấp cứu để xử lý vết thương, đúng là kỳ tích.

Đồng nghiệp băng bó cho anh xong, còn dặn đi dặn lại phải nhớ thay băng, rồi nói: “Cậu gọi taxi mà về, thế này không được lái xe đâu, chạm vào vô lăng là đau ngay. Đúng rồi, cậu đến đây bằng gì?”

“Tôi lái xe.”

Đồng nghiệp nhìn anh đầy kinh ngạc, tối nay Nhiếp Vũ Thịnh có gì đó là lạ, bình thường anh cũng rất ít nói, nhưng không giống với sự kiệm lời hôm nay. Tối nay sắc mặt anh tái nhợt, thần sắc mệt mỏi, như vừa qua một cơn bạo bệnh vậy. Hỏi gì anh cũng trả lời nhưng tinh thần hoảng hốt, hoàn toàn lơ đãng. Nếu không lơ đãng sao lại làm gãy cặp nhiệt độ, còn không cẩn thận để nó cứa vào tay sâu đến vậy?

“Hay cậu vào phòng trực ban ngủ một giấc đi, trời sắp sáng rồi. À, phải, ngày mai cậu… à hôm nay cậu làm ca nào?”

“Ca sáng.”

“Vậy đừng về nữa, vào phòng trực ban chợp mắt một lát đi, cũng sắp đổi ca rồi.”

Nhiếp Vũ Thịnh gật đầu, ngoan ngoãn như một đứa trẻ, ra khỏi phòng Cấp cứu như người mộng du, rồi bước vào phòng bệnh khoa Tim. Thấy cửa phòng trực ban vẫn mở, nhưng trên giường không có ai, anh mệt mỏi ngã xuống giường thiếp đi.

Dường như vừa ngủ chưa được bao lâu thì có người tức giận đùng đùng tát anh một cái mạnh, rất đau. Anh dụi mắt ngồi dậy, liền trông thấy Chủ nhiệm Phương.

Thấy trời đã sáng từ lâu, anh sợ đến toát mồ hôi, kết thúc giờ giao ban rồi sao? Mình giao ban nhầm ca ư? Kiểm tra phòng bệnh cũng xong rồi sao? Chủ nhiệm Phương bừng bừng lửa giận: “Không phải hôm qua tôi đã bảo cậu cút về nghỉ rồi ư? Sao cậu lại ngủ ở đây?”

Phía sau Chủ nhiệm Phương có người nhỏ giọng giải thích, nói mười giờ tối qua có bệnh nhân, phải gọi Nhiếp Vũ Thịnh đến, nên anh mới ngủ ở đây.

Chủ nhiệm Phương vẫn chưa nguôi giận: “Người phòng Cấp cứu chết hết rồi chắc, bác sĩ trực ban để làm gì? Sao phải gọi Nhiếp Vũ Thịnh đến?”

Người vừa nói bối rối, mấy vị chủ nhiệm trong khoa tuy có uy tín nhưng đều không còn trẻ nữa, phòng Cấp cứu vẫn hết sức tránh làm phiền họ lúc nửa đêm. Vì thế khi gặp những bệnh nhân nặng, phần lớn đều gọi cho Nhiếp Vũ Thịnh. Chỉ cần có anh, phương án điều trị sẽ được sắp xếp thỏa đáng, dù gặp ca mổ khó, có anh mổ chính cũng không có vấn đề gì lớn.

Nhiếp Vũ Thịnh biết lúc này không thể giải thích gì, càng nói chỉ càng khiến chủ nhiệm giận dữ hơn, nhưng thật không may, Chủ nhiệm Phương đã nhìn thấy lớp băng trên tay anh: “Tay cậu sao vậy?”

Anh biết không hay, đành đánh liều đáp: “Cháu không cẩn thận bị thương, không có gì nghiêm trọng cả, đồng nghiệp đã băng bó cho cháu rồi, anh ấy bảo băng lại sẽ mau khỏi…”

“Bị thương thế nào? Thế nào là không cẩn thận? Lẽ nào cầm dao mổ bị dao cắt phải?” Chủ nhiệm Phương châm chọc. “Giỏi lắm, tay trái cầm dao mổ cắt tay phải à? Tối qua khoa Ngoại ai trực ca đêm? Ai băng cho Nhiếp Vũ Thịnh? Gọi cậu ta đến gặp tôi!”

Khoa Ngoại nằm trong cùng một tòa nhà, bác sĩ trực ban đang định về nghỉ, nghe nói Chủ nhiệm Phương gọi, liền đoán ngay ra câu chuyện, lập cập tới gặp. Thấy Chủ nhiệm Phương sa sầm mặt, anh ta thầm than không ổn, vội cung kính chào hỏi. Chủ nhiệm Phương “hừ” một tiếng, chỉ vào Nhiếp Vũ Thịnh: “Tay cậu ta bị sao?”

“Cặp nhiệt độ gãy cắm vào lòng bàn tay, cũng may không sâu, không phải khâu, chỉ cần khử trùng, băng lại để phòng nhiễm trùng thôi ạ.”

“Không sâu mà cậu lại băng bó sao?” Chủ nhiệm Phương gầm lên, “Cậu tưởng tôi mới vào nghề chắc? Với thời tiết này, nhiệt độ này, nếu không bị cắt sâu, để tránh nhiễm trùng tốt nhất là không băng bó. Nhiếp Vũ Thịnh giở trò với tôi, cậu cũng vậy, hai người thông đồng với nhau phải không?”

Cuối cùng Chủ nhiệm Phương giận dữ bắt Nhiếp Vũ Thịnh về nhà ngủ, nói cứ nhìn thấy anh là ông bực mình. Khoa Ngoại nhiều ca mổ như vậy, bệnh nhân đang xếp hàng dài chờ mổ, vậy mà anh lại dám để tay phải bị thương, đúng là chán sống rồi!

Lúc này bác sĩ Đổng mới to gan xen vào một câu: “Thưa thầy, giường số 39 vốn định hôm nay mổ…” Vốn dĩ bác sĩ Đổng là bác sĩ phụ mổ thứ hai, giờ người phụ mổ thứ nhất bị đuổi về nhà, đương nhiên anh phải nhắc nhở bác sĩ mổ chính, nếu không ca mổ sẽ không thể thực hiện.

“Không phải người nhà bệnh nhân giường 39 gây chuyện bị cảnh sát đưa đi rồi sao?” Chủ nhiệm Phương bực mình nói, “Còn mổ cái gì nữa, chẳng may xảy ra chuyện gì, tên vô lại đó lại chẳng đẩy hết trách nhiệm cho bệnh viện à? Không mổ nữa, kéo dài vô thời hạn. Ch trình của công ty CM chọn người khác!” Ông lại chỉ Nhiếp
Vũ Thịnh, “Hai hôm nay cậu không mổ được, vừa hay, hãy tìm bệnh nhân thích hợp khác đi, còn gây ra chuyện gì nữa, xem tôi lột da cậu thế nào!”

Nhiếp Vũ Thịnh lại bị đuổi về nhà, lần này anh gọi taxi về, vì tay đau không lái xe được, cũng vì anh thật sự quá mệt mỏi rồi. Anh vừa về tới nhà liền lăn ra ngủ say như chết, đến khi có tiếng chuông cửa mới tỉnh dậy, nhìn vào màn hình hiển thị thì thấy Thư Cầm.

Anh mở cửa, hỏi: “Sao em lại đến đây?” Hôm nay thứ Hai, đáng lẽ Thư Cầm phải đi làm.

Cô đáp: “Em cùng cấp trên đến bệnh viện thăm đồng nghiệp, chính là Thịnh Phương Đình đấy, tiện thể chăm sóc bác trai. Bác bảo hai ngày nay anh không qua chỗ bác, sợ anh xảy ra chuyện gì, nên em gọi sang phòng bệnh các anh. Người ta bảo anh bị đánh.” Cô quan sát kỹ gương mặt Nhiếp Vũ Thịnh, “Anh bị đánh thật à? Cằm còn tím bầm đây này. Giờ người nhà bệnh nhân ai cũng thế, động tí là đánh nhân viên bệnh viện.”

Nhiếp Vũ Thịnh chuyển chủ đề: “Bố anh thế nào rồi?”

“Anh yên tâm, em không kể cho bác nghe chuyện anh bị thương trong vinh quang đâu. Tinh thần bác rất tốt, chỉ lo lắng cho anh, bác nói tuần sau phải đi họp ở Hồng Kông, hy vọng anh có thể đi cùng.”

“Anh không đi được, bệnh viện nhiều việc lắm.”

“Chủ nhiệm Tào khoa U bướu nói tình hình của bác trai tốt nhất là có nhân viên y tế bay cùng, ông ấy nói phải kêu anh đi vì khoa U bướu mọi người đều bận, không cử ai đi được.”

“Vậy thì bảo ông ấy nói với chủ nhiệm của anh.”

Thư Cầm vừa giận vừa buồn cười: “Anh đang giận ai thế! Đại thiếu gia à, đó là bố anh đấy.”

Nhiếp Vũ Thịnh thở dài, lúc này Thư Cầm mới nhìn thấy tay anh băng bó, liền hỏi: “Đây cũng là do người ta đánh à? Anh ta đánh bằng cái gì thế?”

“Không có gì, anh không cẩn thận bị thương thôi.”

Thư Cầm nhìn bộ dạng phờ phạc của anh, lại hỏi: “Gần hai giờ chiều rồi, anh ăn cơm chưa?”

Ăn cơm? Hình như hôm qua anh cũng chưa ăn… Hèn chi cả người cứ rã rời, nhưng thật sự anh chẳng còn hứng thú ăn gì cả. Hôm qua, sau khi Đàm Tĩnh đi khỏi, anh ngồi đờ đẫn một lúc rất lâu, đúng lúc gặp trận mưa to lúc hoàng hôn, anh ngại ra ngoài, đành b bữa cơm tối. Giữa đêm đến bệnh viện lại gặp Đàm Tĩnh, hành tội nhau đến quá nửa đêm, sáng nay vừa từ bệnh viện về anh liền lăn ra ngủ, quên khuấy cả ăn.

“Anh chưa ăn sao? Thảo nào sắc mặt khó coi thế này.” Thư Cầm đứng dậy bước vào gian bếp thiết kế theo phong cách mở, “Để em làm chút gì cho anh ăn, trong tủ lạnh anh còn gì?”

Trong tủ còn trứng và sữa, Thư Cầm thấy sữa đã quá hạn, bèn ném luôn vào thùng rác, rồi nói: “Úp cho anh bát mì là xong. À đúng rồi, trên cửa sổ còn có đĩa đậu.”

“Em làm gì?”

“Xào với trứng cho vào mì.”

Nhiếp Vũ Thịnh ngồi yên không động đậy, sắc mặt sa sầm: “Đậu không phải để ăn.”

“Thế anh ngày nào cũng để một đĩa đậu mọc mầm ở đó để làm sạch không khí à?’

“Dù sao cũng không phải để ăn.”

Thư Cầm quay lại nhìn anh, ngạc nhiên hỏi: “Hôm nay sao anh cáu kỉnh thế? Bị người ta đánh nên tâm trạng không vui à? Không phải ở bệnh viện các anh đã quen với những việc này rồi sao? Hơn nữa lại có Chủ nhiệm Phương ở đó, ông ấy còn hung hăng hơn cả người gây chuyện ấy chứ, ai dám động đến anh?”

Thấy Nhiếp Vũ Thịnh không nói gì, chỉ cau mày ngồi đó, vẻ rất buồn bực, Thư Cầm bèn gặng: “Rốt cuộc anh sao vậy?”

Lúc này Nhiếp Vũ Thịnh mới như sực tỉnh, anh nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Em cho anh vay ít tiền được không?”

“Ồ, em đang nghĩ sao hôm nay anh cứ ấp a ấp úng như vậy, hình như có chuyện gì khó nói, thì ra là mượn tiền.” Thư Cầm đùa, “Lại giận dỗi với bố rồi, không muốn cầm của ông ấy dù chỉ một đồng sao? Vay em cũng được thôi, nhưng em phải thu tiền lãi, anh cần bao nhiêu?”

“Mười hai vạn.” Nhiếp Vũ Thịnh tính số tiền có thể rút được của mình, trước đó đã rút ba vạn cho Đàm Tĩnh, giờ chỉ còn tám vạn thôi, còn thiếu mười hai vạn nữa. Anh nói: “Sắp tới chia cổ tức, anh sẽ trả em.”

“Sao tự dưng cần tiền gấp vậy?”

Nhiếp Vũ Thịnh cụp mắt xuống, anh không muốn nói dối Thư Cầm, nhưng trước khi sự việc được giải quyết anh cũng không muốn nói sự thực với cô. Nếu cô biết được, chắc chắn sẽ mắng anh là đồ điên. Đúng là anh điên nên mới đồng ý cho Đàm Tĩnh hai mươi vạnối hôm đó, lẽ ra anh nên lái xe đi thẳng, nhưng nghĩ đến ánh mắt trống rỗng tuyệt vọng của cô, nghĩ đến những gánh nặng cô phải mang trên vai vì đứa con bệnh tật, mà chồng cô, như anh đã biết, hoàn toàn không thể trông mong gì được. Có thể trong cơn tuyệt vọng cô sẽ tìm tới người khác để lo tiền phẫu thuật, ví dụ như Thịnh Phương Đình chẳng hạn.

Nghĩ đến đó, cơn ghen lại như rắn độc xâm chiếm trái tim anh, anh lập tức bước lên lầu, nói với cô rằng anh đồng ý cho cô tiền.

Câu nói đó quá vô sỉ, anh không muốn cô nói với bất kỳ một người đàn ông nào khác nữa.

Thư Cầm thấy anh không muốn nói cũng không truy hỏi, tự mình đi nấu mì cho anh. Nhiếp Vũ Thịnh nói: “Anh đi tắm đã.” Thư Cầm phải dùng ni lông bọc quanh tay anh để khỏi bị nước vào, nên khi tắm rất bất tiện, cũng rất chậm. Đang tắm chợt anh nghe Thư Cầm ở bên ngoài gọi: “Anh có điện thoại kìa.”

“Ai gọi vậy?”

“Em không biết, không thấy hiện tên, chỉ có số thôi. Em đọc cho anh nhé?”

Đồng nghiệp ở bệnh viện hay bạn bè quan trọng anh đều lưu tên vào danh bạ, có lẽ là người nhà bệnh nhân nào đó, đã không lưu số thì có đọc anh cũng không biết, liền nói: “Thôi không cần, em nhận điện giúp anh. Nếu có việc gấp thì bảo người ta mười lăm phút nữa anh gọi lại.”

“Được.”

Anh tắm xong ra ngoài, tháo lớp ni lông ở tay, không kịp sấy tóc, chỉ lấy khăn mặt lau qua. Thấy mì đã nấu xong, Thư Cầm còn chần thêm hai quả trứng cho vào, anh dùng tay trái cầm đũa gắp mì, tay phải cầm di động, hỏi Thư Cầm: “Vừa rồi ai gọi vậy?”

“Người nhà của một bệnh nhân, nói là có việc gấp tìm anh, em nói anh đang tắm, mười lăm phút nữa sẽ gọi lại.”

Nhiếp Vũ Thịnh mở nhật ký cuộc gọi, cuộc gọi cuối cùng quả nhiên chỉ hiển thị một dãy số chứ không hiện tên người, số này từng gọi cho anh, tuy anh không muốn lưu vào danh bạ, nhưng lại nhớ nó – vì đó là của Đàm Tĩnh.

“Anh sao vậy?” Thư Cầm thấy sắc mặt anh tái đi, liền hỏi: “Bệnh nhân quan trọng lắm à? Cô gái đó cứ như sắp khóc trong điện thoại ấy, anh mau gọi lại cho người ta đi.”

Nhiếp Vũ Thịnh buông đũa, đi ra ban công gọi điện. Đàm Tĩnh không dùng nhạc chờ, chỉ có những tiếng “tút tút” đơn điệu, khiến anh sốt cả ruột… Anh đi đi lại lại đầy bất an, ban công nhà anh rất rộng, đồng thời cũng là khu vườn treo mà bên khai thác tặng. Rất nhiều người đều quây sân thượng thành một phòng, nhưng anh ở một mình, không cần nhiều phòng đến thế nên cứ mặc cho công ty thiết kế làm thành một khu vườn treo. Hàng trúc trồng gần lan can chốc chốc lại rung rinh theo gió khiến anh càng thêm sốt ruột.

 

Cuối cùng Đàm Tĩnh cũng nhận điện thoại, giọng cô rất bình tĩnh, nhưng Thư Cầm lại nói vừa rồi cô còn khóc. Anh hỏi: “Có chuyện gì?”

“Tôi đến thăm Bình Bình, họ nói ca mổ hoãn vô thời hạn…”

“Ca mổ hủy rồi.”

“Nhưng…”

“Không phải tôi đã đồng ý cho cô tiền sao? Cô lấy tiền mà làm phẫu thuật bình thường. Rủi ro ít thì hệ số an toàn sẽ cao, cô còn muốn thế nào?”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, yên lặng tới mức cơ hồ nghe thấy cả hơi thở của cô. Một lúc lâu sau, anh mới nghe thấy cô nói: “Xin lỗi bác sĩ Nhiếp, làm phiền anh rồi.”

Cô ngắt máy luôn, không nói lời tạm biệt.

Nhiếp Vũ Thịnh gập điện thoại lại, vịn vào lan can nhìn tầng mây trắng trên nền trời xanh ở phía xa, đột nhiên lại muốn hút thuốc. Anh cũng không hiểu sao mình lại nóng ruột như vậy. Vừa rồi Thư Cầm nhận điện, chắc chắn Đàm Tĩnh đã hiểu lầm điều gì đó, nhưng tại sao anh không muốn để cô hiểu lầm? Rõ ràng người không có tư cách nói đến tình cảm là cô, cô còn chưa ly hôn, cô còn có một đứa con, giờ cô còn muốn thế nào đây? Lẽ nào cô thật sự muốn cùng anh gương vỡ lại lành?

Nhiếp Vũ Thịnh chưa hề nghĩ sau khi cho Đàm Tĩnh hai mươi vạn rồi thì sẽ làm gì nữa. Anh cho tiền cô chỉ vì không muốn cô đi vòi tiền người đàn ông khác mà thôi. Cô đã không còn gì nữa, có lẽ nếu ép quá cô sẽ bán thân thật sự. Đó là điều anh không muốn thấy, nên anh mới cho cô tiền, còn bắt cô ly hôn. Chồng cô rõ ràng là cái hố lửa, anh không muốn cô tiếp tục ở trong cái hố lửa ấy nữa.

Nhưng sau khi kéo cô ra khỏi hố lửa thì sao?

Anh thật sự chưa bao giờ nghĩ đến.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện