‘Tích - - - tích - - - tích - - -‘
Những âm thanh lạnh băng của máy móc không ngừng vang lên, đường biên độ nhịp tim đều đặn lên xuống, nước trong ống truyền dịch chảy hết sức chậm chạp.
Sự áp lực vô hình bao trùm lên khoảng không vắng lặng, cánh hoa hồng đỏ thắm rơi xuống mặt kệ, cực kỳ nhẹ nhàng.
Ánh sáng yếu ớt len lỏi giữa kẽ lá, xuyên qua tấm mành cửa mỏng manh đi vào bên trong.
Hào quang rơi trên nền đá hoa bóng loáng, hắt lên bức tường quét vôi, thỉnh thoảng vì những cơn gió nhẹ mà di động.
Căn phòng không có lấy một bóng người, chỉ có cô gái an tĩnh nằm trên giường bệnh.
Mí mắt cô khép chặt lại với nhau, hàng lông mi dài cong vút lên, dưới tác dụng của ánh sáng tạo thành một cái bóng hình quạt.
Làn da cô hơi trắng bệch, nhưng lại không thể che lấp đi vẻ đẹp tinh tế.
Mái tóc màu nâu tây xõa tung trên ga giường, rũ trên bờ vai mảnh khanh, yên ổn nằm lên xương quai xanh.
Xung quanh giường là những loại máy móc dây rợ phức tạp nối vào người cô, trên mặt đeo một cái mặt nạ oxi, mu bàn tay cắm kim truyền dịch.
Thiếu nữ an ổn nằm đó, không hề giống một người đang phải cố giằng co với sự sống, mà ngược lại, càng như chỉ là chìm vào giấc ngủ ngon lành.
Mười mấy phút trôi qua, không có gì đặc biệt diễn ra…
Cánh cửa phòng bệnh bị đẩy vào từ bên ngoài, một đoàn năm, sáu người nối tiếp tiến vào bên trong, căn phòng thoáng đãng bỗng chỗng trở nên hơi chật hẹp.
Mặc dù đông người, nhưng họ lại cực kì quy củ, không gây ra bất kì một tiếng động nào, ngay cả bước chân, hơi thở cũng phải duy trì ở trạng thái nhẹ nhàng nhất, dường như sợ làm phiền tới cô gái kia.
Bốn người trong số họ khoác áo blouse trắng, hai người còn lại mặc trang phục y tá, trên tay là hồ sơ bệnh án có con dấu đỏ chói đặc thù dành cho bệnh nhân cực kỳ quan trọng.
Trong khi bốn bác sĩ còn đang nhỏ tiếng thảo luận, một y tá kiểm tra số liệu hốt hoảng la lên: “Viện trưởng, áp suất máu xảy ra vấn đề!”
Một câu này phát ra, cả năm người còn lại lập tức quay ra nhìn, người đàn ông được gọi là viện trưởng cũng vội vàng tiến tới xem xét: “Sao lại thế này, một tiếng trước không phải vẫn còn ở 103 mmHg sao, bây giờ lại lên tới 115 mmg…”
Một bác sĩ nhìn qua có thâm niên cũng như có điều suy nghĩ: “Huyết áp thế này chính là tương đương với người bình thường rồi.”
Trong khi họ còn đang vắt óc nghĩ xem vì sao lại có sự biến đổi này, thì bên kia, một y tá khác hô lên: “Nhịp tim cũng có sự thay đổi!”
Quan sát con số dao động từ 57 đến 64 trên màn hình điện tử, các bác sĩ chỉ có thể im lặng nhìn nhau.
Chuyện này rốt cuộc… một người thực vật đã nằm trên giường hơn nửa năm sao đột nhiên lại có thông số sức khỏe tương đương một người bình thường, lẽ nào chuẩn bị có thêm một kỳ tích xảy ra?
Bọn họ giữ chặt trạng thái thần kinh căng thẳng hơn một tiếng đồng hồ không rời mắt khỏi cô.
Thế nhưng, cái kỳ tích mà bọn