Nam Kinh Luân bị động tác bất ngờ của cô kéo ra khỏi giây phút thất thần, đôi mắt sâu xa nhìn cô gái không biết sợ là gì ngồi trên bụng mình: “Em có biết cô gái như em ngồi trên người đàn ông nghĩa là gì không?”
Mặc dù cô biết tư thế của hai người bây giờ rất ‘kỳ lạ’, hết sức ‘kỳ lạ’, thế nhưng đã đâm lao thì phải theo lao thôi, chẳng lẽ cô lại để bản thân yếu thế? Đừng hòng!
“Thế nào, chúng ta là vợ chồng, em ngồi một chút cũng không cho?”
Hắn cười cười không có ý tốt, chuyển động cơ thể một chút: “Sao lại vậy được, em cứ ngồi đi.”
An Nhiên mơ hồ có dự cảm chẳng lành, cái nụ cười đó của hắn là sao chứ.
Rất nhanh, cô đã phát hiện ra dự cảm của mình cực kì chính xác.
Vì hắn di chuyển, cho nên chỗ mà cô ngồi lên không còn là mấy khối cơ bụng của hắn nữa, mà là một cái gì đó… cái gì đó… chính là cái vậ cộm lên chạm vào vòng ba của cô.
Mặt cô lâp tức đỏ như trái cà chua chín, vội vội vàng vàng nhảy xuống, nhìn hắn như nhìn quỷ: “Anh anh anh… anh là đồ lưu manh không có mặt mũi!”
Nam Kinh Luân nhổm người dậy, chống khuỷu tay xuống, tư thế nửa nằm nửa ngồi nhìn cô: “Không thể nói vậy được đâu, đó là tình yêu của anh dành cho em đó.”
Cô nắm lấy một góc cái gối, không hề thương tiếc mà đập thẳng vào cái bản mặt thiếu đòn kia: “Tốt nhất anh nên ngậm cái miệng tai hại của mình lại và đi ngủ đi.”
“Ồ, được rồi, đều nghe bảo bối.”
An Nhiên hậm hực nằm xuống, trước khi nhắm mắt còn lầm bầm chửi hắn.
--------------------------
Cô túm chặt quai túi xách nhìn người phụ nữ đang đứng chắn trước mặt mình, đôi mắt đẹp lộ rõ vẻ không vui.
Cô vẫn còn nhớ rất rõ, chỉ mới ngày hôm qua, người này đã tới tận nhà để tìm hắn.
An Nhiên muốn đi vòng qua, nhưng cô ta lại chặn cô lại, dịu dàng, điềm đạm lên tiếng: “A…chuyện là… Annie… à không, An Nhiên, chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút không?”
“Xin lỗi, tôi không có thời gian.”
Sự từ chối của cô dường như làm cô ta hốt hoảng: “Đừng đi, em đợi… chỉ một lát thôi, chị hứa sẽ không làm mất nhiều thời gian của em.”
- - -
Hai người ngồi đối diện nhau trên một chiếc bàn nhỏ trong góc quán cà phê, cô gái kia thì có vẻ rụt rè, còn cô thì không mấy hứng thú quậy quậy nước trong ly.
Một lát sau, giữa cả hai vẫn là bầu không khí ngượng ngập ấy.
Cô đã sớm không còn kiên nhẫn, làm bộ như muốn rời khỏi: “Tôi đi đây.”
“Đợi chút, chị… chuyện là…”
Rasline cũng không biết phải mở miệng thế nào, cho nên vẫn cứ lắp bắp.
An Nhiên chống cằm nhìn cô ta.
Gương mặt của người ngồi trước mắt cô này vô cùng quen thuộc, chính là có vài phần giống cô.
Nhất là đôi mắt trong suốt màu đại dương kia.
Một ý nghĩ bất chợt nảy lên trong đầu cô.
Không phải đây sẽ là nợ hoa đào của hắn đấy chứ ? Dù sao cô cũng đã hôn mê hơn nửa năm trời, hắn sẽ bị thu hút bởi một người giống cô cũng không có gì lạ, người ta còn tìm tới tận cửa nữa.
Nghĩ tới đây, tâm trạng