Dòng nước mát lạnh thấm vào cỏ họng khô khốc, làm tan đi cảm giác khó chịu, cơn đau cũng dần dần dịu lại.
An Nhiên đưa tay vuốt ngực mình, th ở dốc, vô thức tránh né bàn tay của hắn, tự mình đứng dậy.
Hắn nhìn cô gái đang bước những bước chân yếu ớt trước mắt, cả người cô lung lay như bất kì lúc nào cũng có thể ngã xuống, nhưng lại không đồng ý để hắn dìu cô.
Nam Kinh Luân đứng dậy đi tới trước mặt cô, quỳ một chân xuống, cầm tay cô, áp mu bàn tay của cô lên trán mình: “Bảo bối, đừng không để ý anh.
Em muốn biết cái gì, anh đều nói cho em nghe.
Chỉ cần em đừng ngó lơ anh… đừng rời bỏ anh… được không?”
Cô nghe giọng điệu hơi mang âm run rẩy của hắn, mềm lòng đi không ít, thở dài đỡ hắn: “Anh đứng dậy đi đã.”
Hắn thừa biết mặc dù cô tỏ ra khó chịu, nhưng thật ra cô là một người rất dễ bị thuyết phục, và cũng có lòng thương cảm rất cao.
Chỉ cần hắn tỏ ra buồn bã một chút, tỏ ra tủi thân một chút, đáng thương một chút, rồi cô sẽ tha thứ cho hắn thôi.
“Em còn chưa trả lời anh, anh sẽ không đứng dậy.”
An Nhiên: “Em biết rồi, giờ thì đứng dậy đi, em sắp ngã rồi.”
Nhận được lời xác nhận của cô, hắn như có được kim bài miễn tử, bấy giờ mới chậm rãi đứng dậy, ôm cô ngồi xuống giường.
“Bảo bối, thật ra…”
Cô nhận thấy hắn luôn lảng tránh vấn đề mỗi quan hệ giữa hắn và Rasline: “Thật ra?”
Nam Kinh Luân ngập ngừng: “Cái này rất khó nói, em cũng đừng giận nhé.
Chị gái của em… thích anh.”
An Nhiên: “… Gì?"
Hắn ôm cô, gục đầu vào vai cô: “Anh biết là khó tin nhưng sự thật chính là vậy.
Bảo bối, em phải tin rằng trong tim anh luôn chỉ có em.”
An Nhiên nghe hắn nói vậy rồi, cảm thấy vấn đề này hai người cùng ngồi bàn luận thì có chút kì quái.
Thích người yêu của em gái mình, chuyện này… giữa cô và hắn đúng là tế nhị, không nên nói nữa thì hơn.
Thay vào đó, cô lại chú ý tới một điểm khác, vui vẻ ôm cổ hắn hỏi: “Vậy Kinh Luân, chị gái của em hình như là người Anh mà, sao em lại…”
Nam Kinh Luân thấy cô không còn dáng vẻ học hằn khi nãy nữa, trong lòng thầm thở phào một hơi: “Em là con lai.”
Đôi mắt lấp lánh màu đại dương của cô sáng lên: “Con lai sao, hay vậy.”
Hắn chính là yêu chết cái dáng vẻ hoạt bát này của cô, không thể kìm nổi mà thơm nhẹ một cái lên gò má hồng hào vì hưng phấn: “Chẳng lẽ em chưa từng thấy dung mạo của mình không giống người phương Đông?”
“Mau mau, đưa gương cho em.”
Nhìn vào khuôn mặt tinh xảo trong gương, cô phải công nhận điều hắn nói không hề sai.
Mặc dù chân mày và xương hàm của cô mang nét phương Đông, một vẻ đẹp đậm đà sắc sảo, tinh tế, nhưng các ngũ quan còn lại, nhất là đôi mắt, lại mang sự trong sạch và trang trọng, cao quý của phương Tây.
Hơn nữa, màu nâu đặc trưng của mái tóc cô, cũng không phải màu tóc của người phương Đông.
“Kinh Luân, anh thật may mắn nha.”
“Sao cơ?”
“Anh phước ba đời mới dụ được một cô gái xinh đẹp như em!”
“Phải, bảo bối là xinh đẹp nhất.”
An Nhiên là kiểu người dễ giận, cũng rất dễ nguôi.
Chuyện như vậy, chỉ vài câu nói là đã xong hết cả, thậm chí còn rất nhanh đã quên đi mà bẻ sang chuyện khác.
---------------------------------
Rasline như người mất hồn ngồi trong xe, đôi mắt xanh không có tiêu cự nhìn dòng xe cộ vụt qua.
Có gì