Cô trước tiên đợi mọi người ổn định lại chút, sau đó mới ngồi xuống, dè dặt nói: “Không giấu gì mọi người, thật ra em nghỉ học là do em bị tai nạn.
Bây giờ chuyện trước kia cái gì cũng không nhớ.”
Lời này phát ra, không khí đột nhiên trầm xuống hẳn.
Ghế của cô đột nhiên bị xoay lại, cô không phòng bị trực tiếp mắt đối mắt với đàn anh đã ngồi ăn sáng cùng cô.
“Em xảy ra chuyện?”
“Ơ…”
“Lão đại anh bình tĩnh chút đi!”
“Anh đang làm Nhiên bảo sợ đấy!”
Anh bị mọi người hợp lực lại kéo ra khỏi chỗ của cô.
Bảo sao, cách cư xử buổi sáng của cô lại kì lạ như vậy.
Thì ra là đã không còn nhớ anh nữa.
Một sự đau lòng khó tả dấy lên.
Gần một năm qua… cô đã trải qua cái gì…
Sau khi mọi người đã bình tĩnh tiếp nhận được đôi chút, mới bắt đầu giới thiệu lại.
Người đầu tiên là chị gái dịu dàng đã mở cửa cho cô: “Chị là Diệp Nhã.”
“Anh là La Văn Hữu, đây là La Văn Tả, tụi anh sinh đôi.”
“Anh tên Mao Kị Thạch.”
Nhóm nghiên cứu sinh tham gia tính cả cô có tổng cộng mười người.
Chín người còn lại là Diệp Nhã, La Văn Hữu, La Văn Tả, Mao Kị Thạch, Doãn Minh Minh, Tô Lạc, Ngân Thanh, Lâm Ưu Ưu và cuối cùng là…
“Đây đây, Nhiên bảo, phần quan trọng nhất, là lão đại Dương Cẩm Nghiên, chính là cộng tác ăn ý nhất của em đấy.”
Dương Cẩm Nghiên, cái tên này… hình như cô đã từng thấy ở trên diễn đàn, cái lần mà Bách Hòa kể về những thành tích của cô, hầu như mỗi cuộc thi theo cặp, hoặc thi đấu theo nhóm, có tên cô, nhất định sẽ có tên người này.
Mọi người đều biết, cô đã mất trí nhớ, cho nên dù hỏi cũng không được ích gì, nên cả nhóm cứ như vậy tiếp tục bắt tay vào làm việc của mình, khôi phục lại trật tự trước đó.
Không thể không nói, nhìn họ không mấy đáng tin, thế nhưng làm việc lại rất hiệu quả, cô đã nhìn thấy vài cái mô hình trên bàn.
Một tập tài liệu gần mười trang được đưa đến trước mặt cô.
Ngón tay thon dài của người con trai ấy kẹp lên xấp giấy, tạo nên những cái bóng dài thẳng đuột trông mới đẹp mắt làm sao.
Giọng nói của Dương Cẩm Nghiên đã không còn sự kích động như lúc nãy nữa, mà thay vào đó là nhẹ nhàng và cẩn trọng: “Đây là kế hoạch sơ bộ, toàn bộ nội dung từ ban đầu và đã chỉnh sửa đều đã được ghi chép và đánh dấu, em cầm lấy xem xét qua đi.”
An Nhiên nhận lấy: “Cảm ơn.”
Anh nhìn cô, ánh mắt có phần phức tạp: “Em có thể không?”
Cô biết lời nói này nghĩa là gì.
Anh đang lo rằng cô bị mất trí nhớ sẽ không thể phát huy tốt và hoạt động tích cực được.
“Bác sĩ nói rằng em chỉ bị mất trí nhớ tạm thời, kiến thức và năng lực chuyên môn không mất đi, em cũng đã kiểm chứng qua rồi.”
Nghe điều đó, anh mới nhẹ nhàng thở hắt một hơi: “Ừ, đừng cố quá, lo cho sức khỏe trước, cuộc thi không vội.”
“À… vâng.”
Nói đi cũng phải nói lại, mặc dù biết trước đây họ đã từng làm việc và đồng hành cùng nhau rất ăn ý, thế nhưng bây giờ cô không nhớ gì cả, để mà tự nhiên lại thì không mấy dễ dàng, giống như lúc cô vừa tỉnh dậy, đối với hắn còn xa lạ.
Nhất là khi đối diện với ánh mắt đầy quan tâm của đàn anh