“Khụ khụ…”
An Nhiên quấn chăn như một con nhộng, gương mặt xinh xắn đỏ bừng, trên trán dán cao hạ sốt, miệng thì ngậm nhiệt kế, mái tóc rối bù hết lên.
Hắn mang thuốc tới, lấy nhiệt kế ra khỏi miệng cô.
Nhìn con số hiển thị trên đó, đầu lông mày hắn co chặt lại với nhau: “38 độ rưỡi.
Có đau đầu không? Em còn đau bụng không? Cơ thể có chỗ nào khồn thoải mái không?”
Cô sịt mũi một cái: “Khụ… cổ họng khó chịu… cả người đều ra rời.”
Nam Kinh Luân chìa bàn tay ra trước mặt cô: “Em uống tạm thuốc cảm này đi đã.”
Cô rụt đầu vào trong chăn, chỉ để lộ hai con mắt, lắc lư như một cách biểu đạt lời từ chối.
Hắn không nỡ nặng lời với cô, chỉ có thể quay người đi ra ngoài một lát.
An Nhiên nhổm người nhòm theo, hắn định làm cái gì để dỗ dành cô vậy?
Không quá một phút hắn đã quay lại, vẫn chìa tay ra trước mặt cô.
Trong lòng bàn tay to lớn đầy những vết chai nhẹ là một tờ tiền mệnh giá 100 tệ được gấp vuông vức, bên trong là số thuốc lúc nãy: “Em uống đi.”
An Nhiên: “…” là ai đã dạy cho anh chiêu dùng tiền làm giấy gói thuốc?
Hắn chờ mãi không thấy cô phản ứng gì, thầm nghĩ, trên mạng không phải nói con gái bây giờ rất thích kiểu này sao?
Cô chậm rì rì nhận lấy thuốc từ tay hắn, nhồi nhét tờ tiền vào dưới gối, nhắm tịt mắt lại mà nuốt xuống những viên thuốc đắng ngắt.
Nam Kinh Luân: “Bây giờ thì nói xem vì sao em lại cả người ướt sũng nằm trước cửa nhà như vậy.”
“Không phải cố ý mà, em đâu có biết trời sẽ mưa đâu…”
“Anh rõ ràng đã dán giấy nhớ lên tủ lạnh, ô cũng đặt trước thềm cửa cho em rồi.”
Cô nhảy dựng lên: “Làm gì có!”
Chỉ một phút sau, cô đã phải tự vả vào miệng mình khi được hắn chỉ cho thấy tờ giấy nhớ màu vàng dán trên tủ lạnh với hàng chữ ngay ngắn ‘Chiều nay trời có thể mưa, em nhớ đem ô theo’ và cái ô nhỏ nằm trơ trọi trên sàn ngay cạnh cửa ra vào.
An Nhiên: “…” được thôi, là tôi sai.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, vừa biết mình đuối lí, cô lập tức ôm lấy cổ hắn nũng nịu: "Là do em mệt mỏi quá nên không để ý mà, bây giờ em đang bệnh, anh còn muốn nổi giận với em."
Nam Kinh Luân không dễ bị dắt mũi, đem cô nhét lại vào trong chăn, nghiêm khắc nói: "Em biết bản thân mệt lại dám dầm mưa, còn tới kì kinh nguyệt, bây giờ bị cảm có thấy thoải mái không? Anh đã nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần rồi, có việc gì đều phải gọi cho anh cơ mà."
"Hết mắc mưa lại tới quên chìa khóa, em có thể đừng khiến anh lo lắng nữa không?"
Cô yêu ớt chọt chọt hai ngón tay vào nhau: "Em biết lỗi rồi mà… anh mau đi làm đi."
Hắn ngồi xuống: "Em bệnh thế này rồi anh còn tâm trạng nào mà làm việc."
Mặc dù nói bao nhiêu lời ngon ngọt, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải chấp nhận đi ra khỏi cửa.
Nhìn thẻ dùng để mở