------------- Sáng hôm sau -------------
Ánh nắng mềm mại chiếu qua cửa sổ, rơi trên gương mặt đẹp như thiên sứ, nhẹ nhàng trêu trọc mi mắt đang khép chặt khiến cô tỉnh dậy.
An Nhiên nằm đó mất một lúc, sau đó mới từ từ ngồi dậy.
Cô cảm thấy sau gáy mình có chút đau, cơ thể cũng hơi nhức mỏi, đầu óc thì không được tỉnh táo cho lắm, không thể nghĩ được cái gì cả.
Cô vừa lê bước đi ra khỏi phòng vừa nghĩ vẩn vơ.
Bây giờ là mấy giờ rồi nhỉ? Kinh Luân đã đi làm chưa?
Trong bếp có tiếng nước chảy róc rách thu hút cô, bóng dáng quen thuộc hiện lên trước mắt khiến cô lộ ra toàn bộ ỷ lại cùng dựa dẫm, làm nũng đi tơi ôm lấy hắn, dụi dụi cái đầu nhỏ lên lưng hắn.
“Em dậy rồi à, đi rửa mặt đi rồi tới ăn sáng.”
Cô nghiêng đầu nhìn xuống tay hắn: “Sáng hôm nay ăn gì?”
Nam Kinh Luân vui vẻ nhìn đôi mắt ngái ngủ của cô, vòng một tay ôm lấy cái eo nhỏ nhắn: “Bánh crepe với kem tươi và dâu tây, còn có sữa ngô.”
Cô gật gù như một ông già, đều là đồ ngọt, không tồi.
An Nhiên rửa mặt xong đi ra, cao hứng thơm một cái lên má hắn: “Đây là khen thưởng nha.”
Thấy bộ dạng lanh lợi ấy, hắn lại không nhịn được muốn trêu chọc: “Ít như vậy à?”
“Cũng hơi ít thật nhỉ, vậy anh ghé mặt lại đây, thơm thơm thêm một cái.”
Không có gì là một cái thơm không giải quyết được, một cái không được thì hai cái!
Hắn bật cười, đi tới gần cúi đầu xuống, chỉ tay vào bên má còn lại: “Nào.”
An Nhiên chu môi lên, nhưng nơi mà cô động vào lại không phải gò má hắn.
Không biết từ bao giờ, hắn đã nghiêng đầu qua, hai người đối mặt với nhau.
Nam Kinh Luân tận dụng cơ hội m*t đôi môi cô mấy cái: “Anh đã nhận đủ rồi.”
Cô đỏ mặt né tránh hắn: “Đồ cơ hội!”
Hắn ngắm nhìn biểu cảm sinh động trên gương mặt cô, khóe môi vẫn giữ nụ cười, đôi mắt híp lại, che đi tất cả những suy nghĩ đen tối độc ác.
Bảo bối à, những chuyện đó, để em quên đi, chính là bớt cho em một phần gánh nặng.
Hôm nay là chủ nhật cho nên cả hai đều rất thong thả.
Hắn đã lo liệu xong xuôi hết hạng mục mới cho nên không còn bận rộn tới tối muộn nữa.
Thế nhưng sau bữa sáng, cô vẫn phải tới trường để tiếp tục kế hoạch cuộc thi.
“Khi nào về nhớ gọi cho anh.”
An Nhiên hôn một cái lên môi hắn rồi ra khỏi xe, vẫy tay: “Em biết rồi, anh lái xe cẩn thận nhé.”
“Trưa nay em muốn ăn gì?”
Cô ngẫm nghĩ: “Sunday roast() có được không?”
“Được.”
------------------------------
Trong phòng mới chỉ có Ngân Thanh: “Nhiên bảo, tới rồi à, đã khỏe hẳn chưa thế?”
An Nhiên đặt túi xuống, lấy máy tính ra để lên bàn: “Em ổn rồi.”
Cô ta ngồi xuống bên cạnh cô, khéo đưa đẩy hỏi: “Em thấy lão đại thế nào?”
Cô mặc dù trả lời nhưng vẫn không rời mắt khỏi máy tính: “Rất chu đáo, sao vậy ạ?”
Ngân Thanh nhếch mép: “À, không, không có gì.”
Một lúc