Nói xong, cô ta còn sâu kín đặt bàn tay lả lướt trên vai hắn.
Mùi nước hoa đắt tiền xông thẳng vào mũi khiến hắn nhăn mày khó chịu, gạt tay cô ta ra, trên mặt tỏ rõ vẻ ghét bỏ: “Biến đi.”
Gương mặt trang điểm kĩ càng của Lan Lăng nhăn nhó đến mức khó coi, tên đàn ông này sao lại khó nhằn như thế? Nhưng mà cô ta không tin có tên đàn ông nào lại không gần nữ sắc, chắc chắn đây chỉ là giả vờ đạo mạo mà thôi.
Mấy kẻ thế này cô ta gặp nhiều rồi, giả vờ cao thượng, thật chất lại có sở thích khác người.
Lan Lăng nhếch khóe miệng, so với được đàn ông quỳ dưới váy, thì cô ta lại càng thích cái cảm giác đập vỡ bộ mặt cao quý giả tạo của lũ đàn ông ghê tởm, càng thích cái cảm giác họ trở nên ti tiện cầu xin tình yêu từ cô ta, thích cái cảm giác chinh phục ấy.
Cô ta không chùn bước, lại tiếp tục sáp tới: “Soái ca, lạnh lùng quá đấy, tôi chỉ muốn chúng ta có thể tìm, hiểu, sâu, sắc hơn thôi.”
Nam Kinh Luân nheo mắt lại, trong cặp đồng tử tối màu lóe lên những tia sáng nguy hiểm.
Nhưng hắn còn chưa kịp phát tác thì một loạt tiếng bước chân nhỏ nhẹ đã vang lên, bên cạnh họ xuất hiện thêm một bóng dáng xinh đẹp, kèm theo đó là giọng nói đầy kinh ngạc: “Kinh Luân?”
Hắn quay đầu lại, phía sau là An Nhiên.
Từ góc nhìn của cô, tư thế của hắn và Lan Lăng vô cùng mờ ám, giống như đang hôn nhau vậy.
Nam Kinh Luân: "Bảo bối, lại đây nào."
Lan Lăng ló đầu ra nhìn, đôi mắt kẻ sắc bén rõ ràng để lộ cảm xúc ngơ ngác trong chốc lát, bởi vì cô gái đứng trước mắt cô ta bây giờ đây, xinh đẹp đến mức vô thực.
Cũng chính vào lúc mà cô gái ấy xuất hiện, mọi sự khó chịu, lạnh lùng và chán ghét trên người hắn dường như đều hóa thành bọt nước lăn tăn, vỡ vụn rồi tan biến không dấu tích.
Cô ta cho rằng chẳng qua người đàn ông này làm giá không nhận, thế nhưng thì ra hắn thật sự một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn tới cô.
Bởi vì hắn đã có một giai nhân tuyệt sắc thế này bên cạnh rồi.
Tại sao trên đời lại tồn tại một cô gái có vẻ đẹp trong sáng như vậy?
Vẻ thanh thuần trên gương mặt An Nhiên giống như một cái tát lên dáng vẻ lả lơi của cô ta, nhất là khi mà cô ta còn đang cố gắng v3 vãn tán tỉnh bạn trai của cô.
Thiếu nữ tiến tới, tò mò nhìn Lan Lăng: "Đây là ai thế?"
Nam Kinh Luân một bộ không để ý tới, tùy tiện hất bàn tay đặt trên vai mình ra, gương mặt đầy chữ ‘phiền phức’ nói: "Không quen biết, chúng ta đi thôi."
Tính hiếu chiến của một cô gái ăn chơi không cho phép cô ta chịu thua.
Cho dù cô có xinh đẹp thì hơn cô ta thì có làm sao chứ, nhìn thế nào cũng giống một cô ngốc nhỏ được chiều hư, khắp người