Lời này của hắn khiến trái tim cô đập lỡ một nhịp.
Có thứ gì đó như muốn phá tan mọi bức rào chắn mà xông ra ngoài.
Hắn đây là sợ cô sẽ tự ti, vì bản thân đã cùng hắn kết hôn từ rất sớm sao? Giọng nói của hắn dường như chứa một sự lo sợ khó hiểu.
Câu nói cô còn trẻ cũng vậy, có phải là tự cảm thấy bản thân so với cô quá lớn tuổi, sợ cô sẽ dần không còn thích hắn nữa?
An Nhiên hé miệng, rồi nhào tới ôm chầm lấy hắn: “Em không xấu hổ.
Anh là người đối xử tốt nhất với em kia mà.”
Bàn tay to lớn của hắn cũng vòng qua lưng cô, ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn vào lòng.
Chóp mũi cao đặt trên đỉnh đầu cô, môi hắn hơi mấp máy: “Anh yêu em.”
Cô vui vẻ tiếp nhận lời tỏ tình bất ngờ ấy, nhón chân hôn hắn: “Ừm, em cũng vậy.”
Đôi mắt sâu thẳm của hắn mở lớn, giống như vừa mới nghe được điều gì đó mà hắn chưa từng mơ tưởng tới trong đời.
“Bảo bối, em… nói lại đi.”
“Được rồi, không cần bất ngờ như vậy đâu mà, em cũng yêu anh.”
Những nụ hôn rời rạc thi nhau rơi xuống như mưa, chặn hết mọi lối thoát của cô.
Căn phòng tối đen như mực, chỉ có thứ ánh sáng lờ mờ từ vầng trăng khuyết ngoài cửa sổ giúp họ có thể thấy rõ hình dáng của nhau.
Nam Kinh Luân nhấc cả người cô ép lên trên cánh cửa, ngửa đầu cướp lấy dưỡng khí của cô, môi lưỡi giao nhau, hai luồng hơi thở hòa vào làm một.
Cơ thể cô dần nóng lên, bả vai lộ ra sau vạt áo cũng hơi hồng hào, đôi mắt xanh biếc ngập hơi sương.
“Khoan, Kinh Luân… ư… đợi…”
Hàm răng đều đặn day day xương quai xanh của cô, bàn tay hư hỏng luồn vào trong lớp áo, dọc theo sóng lưng cô sờ tới khóa áo trong, nhẹ nhàng cởi ra.
An Nhiên nhìn áo lót của mình rơi xuống sàn, gương mặt trong bóng tối đỏ bừng lên như quả cà chua, bàn tay cũng căng thẳng bấu víu lên bả vai hắn.
Tuy vậy, cô không có biểu hiện gì là từ chối sự thân mật từ hắn.
Hơi thở của người đàn ông vốn trầm ổn giờ dần trở nên hỗn loạn, từng luồng hô hấp nóng bỏng phả lên da thịt mềm mại của cô, ngọn lửa dục niệm trong đôi con ngươi tối màu bùng cháy mãnh liệt.
“Bảo bối… An Nhiên…”
Nghe âm thanh nỉ non ấy lướt qua, cô chỉ cảm thấy vành tai mình tê rần.
Nam Kinh Luân li3m nhẹ vành tai cô, lại lưu luyến mà gặm c ắn.
Cô ôm lấy cổ hắn, luồn bàn tay tinh tế vào mái tóc đen tuyền: “Đừng mà…”
Hắn th ở dốc đỡ lấy mông cô, từ từ sải bước đi vào phòng ngủ, thì thầm với cô: “Xem nào, muốn anh dừng lại mà dám dùng ngữ điệu đó nói với anh hửm?”
Giọng nói ba phần cợt nhả bảy phần mê hoặc của hắn khiến đầu óc cô bỗng chốc trở nên mụ mị, trong thâm tâm có một ý nghĩ thôi thúc cô hoàn toàn vứt bỏ lớp phòng bị mà dâng hiến bản thân.
Hormone nam tính của Nam Kinh Luân bao phủ mọi giác quan của cô, khống chế cảm xúc của cô, xâm chiếm từng nơ ron thần kinh đang chạy hỗn loạn trong cái đầu đã không còn tỉnh táo ấy.
Cô xấu hổ vùi mặt vào bả vai hắn, chất giọng mềm mại lí nha lí nhí: “Anh