Sau khi hắn rời đi, cô thở hắt ra một hơi.
Không phải chỉ ăn một ít thôi sao, hung dữ như vậy làm gì, hứ!
Nhưng ăn xong quả thật cảm thấy có chút nóng ruột, cô nhanh chóng mở tủ lạnh lục tìm, lôi ra, một đ ĩa trái cây đã được cắt sẵn và bày biện đẹp mắt, vừa ăn vừa nằm ườn ra trên ghế sofa xem ti vi.
Phim trên ti vi chiếu thực ra rất nhàm chán, chẳng qua là diễn viên lưu lượng nên kéo được lượt xem, chứ nội dung không có gì đặc sắc.
Cố đấm ăn xôi xem hết một tập, cô cũng đã ngốn hết nữa đ ĩa hoa quả lớn, bắt đầu đi mò mẫm thuốc dạ dày để uống.
Nhưng vừa mới đứng dậy, đầu óc cô đột nhiên quay cuồng.
An Nhiên có cảm giác không gian xung quanh đều đang vặn vẹo đến biến dạng, tầm nhìn của cô trở nên cực kì mơ hồ, máu trên đầu đều như thể đang chảy ngược lại.
Cơn chóng mặt khiến cô không giữ vững nổi cơ thể mà ngồi thụp xuống, hành hạ cô suốt mấy phút đồng hồ.
Đau đớn từ từ rút đi, cô mở mắt ra, một đôi mắt sạch sẽ, phẳng lặng.
Ánh mắt trỗng rỗng của cô di chuyển khắp xung quanh, động tác đứng lên chậm chạp và cứng ngắc như một cỗ máy.
Không biết qua thời gian bao lâu, đôi mắt tuyệt đẹp ấy cuối cùng đã không còn vô hồn nữa, mà thay vào đó là sự lạnh lùng cộng thêm phẫn nộ.
Bàn tay cô siết chặt lại tới mức các khớp xương trắng bệch, dáng vẻ đầy sự kiềm chế.
Cô hít thở sâu vài lần, mới bình tĩnh quan sát xung quanh.
À, một căn hộ trên cao bài trí đơn giản trưởng thành, bàn đá ngăn cách nhà bếp với phòng ăn, quầy bar mini gần cửa ra vào…
An Nhiên tức cười, Nam Kinh Luân, anh vẫn biết chơi như vậy, dùng dáng vẻ đạo mạo đó lừa gạt tôi xoay mòng mòng.
Mà tôi lại giống như năm ấy, không nhận thức được mà tùy ý để anh trêu đùa như mèo vờn chuột.
Cô đi xung quanh, tới phòng ngủ, đập vào mắt chính là những bức hình chụp chung của hai người trong thời gian qua.
Đúng là tươi đẹp tới lóa cả mắt, cũng thật khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Khóe môi cô hơi kéo ra thành một đường thẳng, bàn tay trắng sứ một lần ôm hết mấy tấm ảnh chụp chung lên, mạnh mẽ ném thẳng xuống đất.
Khung ảnh bằng gỗ va chạm với mặt sàn, lực tác động làm cho kính bảo vệ đều vỡ tan tạo ra những âm thanh khó nghe.
An Nhiên nhìn nụ cười của hai người sau lớp kính vỡ vụn, ánh mắt bình thản trở lại: “Mọi chuyện không nên phát triển thành thế này.
Thà rằng anh cứ để tôi chết đi.”
Nói xong lời đó, cặp con ngươi xanh biếc của cô đột nhiên lại trở nên mê mang, sau đó là một trận quay cuồng, cô ngã xuống bên cạnh đông đổ vỡ lúc nãy, một vài miếng thủy tinh nhỏ văng xa c ắm vào da thịt cô.
Máu tươi chậm rãi chảy ra, thấm vào quần áo, nhuộm lên đuôi tóc, loang lổ xâm nhập vào những bức ảnh kia, làm nhòe đi sự hạnh phúc giả dối ấy.
---------------------
Nam Kinh Luân nghe xong báo cáo trọng điểm, còn không đợi đến lúc cuộc họp kết thúc, đưa chỉ thị xong liền